Lời Ninh Khinh Vân vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều thay đổi. “Ha ha ha.” Võ Thần cười lớn: “Hay lắm, chúng tôi còn chưa phát động chiến tranh mà người của Ma Đô đã đi trước một bước rồi. Nếu Ma đế đã phát động chiến tranh, thủ đô Võ Thần sẽ đáp ứng. Lầm này chúng tôi trở về điều động đại quân đến san bằng Ma Đô "Ha ha."
Ninh Khinh Vân cười lạnh hai tiếng: “Trở về? Các người nghĩ rằng lần này ra ngoài còn có thể về được sao? Nếu đã phát động chiến tranh, vậy thì cuộc chiến sẽ bắt đầu ngay từ bây giờ, hiện tại tôi chính là muốn giết hai người các anh”
Ma khi trên người Ninh Khinh Vân bạo phát, tất cả mọi người đều kinh sợ, không ngờ Ninh Khinh Vân sẽ trực tiếp ra tay, đây là hội đàm ba bên chứ không phải đến để đánh nhau.
Tiêu Hào ra tay đầu tiên, trên người anh phát ra khí tức vô hình đánh về phía Ninh Khinh Vân.
Hội đàm ba bên do Tiêu Hào đề xuất, đây là đài Để Vương của Đế Vương Khu, Tiêu Hào với tư cách chủ trì không thể để cho mọi người động tay ở đây được.
Sức mạnh của Tiêu Hào đều bị Ma khí trên người Ninh Khinh Vân hoá giải.
Ninh Khinh Vân lạnh lùng nhìn Tiêu Hào: “Nam đế hôm nay tôi giết Võ Thần và Kim Quang không liên quan gì đến anh, nếu anh xen vào tôi sẽ giết cả anh. Tiêu Hào nói: “Hội đàm lần này để tìm ra cách giải quyết vấn đề chứ không phải để đánh giết, mong Ma để hãy bình tĩnh. "Ha ha ha."
Ninh Khinh Vân cười lớn: “Nam đế, hội đàm do anh chủ trì, anh nói tôi biết anh chủ trương hoà hay đánh? Anh đến để khuyên mọi người ngừng chiến hay hy vọng mọi người phát động chiến tranh?”
Chắc chắn Ninh Khinh Vân biết Tiêu Hào không muốn phát động chiến tranh, nhưng anh không có cách nào ngăn cản chuyện này. “Sao không nói gì?”
Ninh Khinh Vân nhìn Tiêu Hào nói: “Hội đàm do anh muốn mở, vậy kết quả sẽ là gì? Nếu kết quả vẫn là chiến tranh, hai bên đánh nhau sống chết thì hội đàm này có ý nghĩa gì? Tôi nói cho anh biết, hội đàm này có hay không
Ma Đô và thủ đô Võ Thần đều sẽ đánh. Tiêu Hào lên tiếng: “Ma đế, mong cô bình tĩnh hoà bình giải quyết chuyện này, đừng phát động chiến tranh.
Tiêu Hào xoay người nói với Võ Thần và Kim Quang: “Mong hai vị cũng bình tĩnh, mọi người cùng nhau thảo luận chuyện này, đừng có phát động chiến tranh.
Viêm để lệnh cho Tiêu Hào chủ chiến, để Ma Đô và thủ đô Võ Thần đánh nhau, Đế Vương Khu ở giữa ngư ông đắc lợi.
Nhưng nhìn Ninh Khinh Vân ở trước mặt, Tiêu Hào không thể nói ra những lời này. Anh chỉ có thể nói ra suy nghĩ thật sự của mình, không để mọi người phát động chiến tranh.
Hai bên nghe những lời này của Tiêu Hào đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Trần Bắc Huyền tức giận: “Nam để anh có ý gì? Lời anh vừa nói là ý của anh hay ý của
Viêm để? Anh quên lời dặn của của Viêm để rồi sao?”
Tiêu Hào lạnh lùng nhìn Trần Bắc Huyền: “Chuyện này do tôi làm chủ anh đừng xen vào
Trần Bắc Huyền nói: “Nam đế, nếu anh chống lại lệnh của Viêm để thì hậu quả tự mình gánh chịu, anh phải nghĩ cho kỹ. Mất vị trí Đế Vương hoặc còn nghiêm trọng hơn thế.”
Tiêu Hào đã có quyết định, anh nói: “Bắc đế, tôi biết rõ mình đang làm gì. Hôm nay là tôi đại diện cho Viêm đế, phiền anh đứng sang một bên đừng nói gì nữa. Nếu anh còn nói nữa tôi sẽ cho anh đẹp mặt.”
Trần Bắc Huyền ngoài mặt tỏ ra tức giận nhưng trong lòng đang rất vui mừng. Nếu Tiêu Hào chống lại lệnh của Viêm đế, Tiêu Hào sẽ phải chịu trừng phạt rất lớn.
Tiêu Hào không cho anh ta nói, Trần Bắc Huyền liền ngoan ngoãn đứng một bên xem kịch hay.
Ninh Khinh Vân nhìn Tiêu Hào nói: “Chuyện của tôi và thủ đô Võ Thần không cần anh xen vào, chuyện này anh không quản được.
Tiêu Hào nghiêm túc nhìn Ninh Khinh Vân: “Chuyện này quản được tôi cũng phải quản, không quản được tôi cũng phải quản. Tóm lại Tiêu Hào tôi nhất định phải quản. Hai bên tuyệt đối không được khai chiến, chiến tranh chỉ mang lại chết chóc tổn thương chẳng có gì tốt cả. Cho nên tôi hy vọng hai bên giữ bình tĩnh, chuyện này hoàn toàn có thể dùng hoà bình để giải quyết, ví dụ như Ma Đô sẽ bồi thường cho thủ đô Võ Thần. Võ Thần lạnh lùng nói: “Nam đế, anh là kẻ lật lọng. Lúc tamlinh247.net trang web cậ*p nhật nhanh nhất
Ma để chưa đến anh nói bất luận kết quả hội đàm thế nào đều sẽ ủng hộ. Giờ ý anh là gì? Muốn ngăn chúng tôi chiến tranh anh cản được không?”
Tiêu Hào thở dài: “Võ Thần, tôi biết chuyện Đế Vương hoàng triều đã tổn thương sâu sắc đến mỗi người của thủ đô Võ Thần. Nhưng chuyện đã xảy ra, chiến tranh có thể giải quyết được vấn đề không? Nếu các anh phát động chiến tranh với Ma Đô kết quả sẽ thế nào? Coi như các anh thắng chiếm lĩnh được Ma Đô, nhưng anh có từng nghĩ đến lúc đó có người muốn đối phó thủ đô Võ Thần, các anh lấy gì mà chống đỡ?”
Lời nói của Tiêu Hào ý tứ rất rõ ràng, Võ Thần và Khim
Quang đương nhiên nghe hiểu. Võ Thần nói: “Ý của anh là Đế Vương Khu sẽ đối phó chúng tôi?”
Tiêu Hào nói: “Không sai, các anh nghĩ kỹ, hai bên giao chiến người được lợi cuối cùng là chúng tôi.” Tiêu Hào không muốn nói ra những lời này, nhưng cách giải quyết vấn đề tốt nhất và duy nhất chính là dùng
Đế Vương Khu áp chế thủ đô Võ Thần.
Ba Khu, ba cái cột. Chỉ cần hai bên đánh nhau, người được lợi chính là bên thứ ba, điểm này ai cũng rõ.
Tiêu Hào cười lớn: “Ha ha ha. Nam để anh được lắm. Nếu Đế Vương Khu có suy nghĩ như vậy còn nói trước mặt chúng tôi? Đương nhiên chúng tôi có nghĩ đến chuyện này, nhưng tôi có một cách tốt hơn chính là thủ đô Võ Thần và
Đế Vương Khu liên thủ cùng tiêu diệt Ma Đô. Để lúc đó chúng ta cùng biến Ma Đô thành lãnh thổ của mình, không phải là được rồi sao?"