Mục lục
Chiến vương ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 872: Những chuyện đã qua

Lâm Như Tuyết gật gật đầu: “Phải, bây giờ Lục Vũ Dương chết rồi, thành Di Thất sẽ rơi vào hỗn loạn. “Vì vậy muốn duy trì mọi thứ ở thành Di Thất, me phải làm chủ thành Di Thất, đợi cho tới khi mọi thứ ổn định, mẹ sẽ truyền ngôi vị lại cho người khác.

Tiêu Hào hiểu, mẹ mình là người thuộc Yêu tộc cổ xưa.

Mẹ phải có trách nhiệm với những người dân ở đây, vì thế mới phải làm chủ tịch của thành Di Thất. Hơn nữa, đây là nguyện vọng cuối cùng của Lục Vũ Dương đối với thành Di Thất.

Từ trong tay của Lâm Như Tuyết xuất hiện một luồng sức mạnh kỳ lạ, rơi vào người Lục Vũ Dương. Thân thể Lục Vũ Dương dần dần bị phân thành nhiều mảnh, cuối cùng cũng biến thành nằm tro tàn.

Lâm Như Tuyết cẩn thận thu thập nằm tro cốt này, sau đó bà phất nhẹ một cái, trên tay bà xuất hiện một chiếc lọ nhỏ.

Nhìn thấy Lâm Như Tuyết đang bỏ tro cốt của Lục Vũ Dương vào chiếc lọ nhỏ, Tiêu Hào đứng ở một bên ngạc nhiên hỏi bà: “Mẹ, cái lọ nhỏ này ở đâu ra vậy?” Lam Như Tuyết giải thích: “Cái lọ nhỏ này được lấy ra từ chiếc nhẫn trên tay mẹ, đây không phải là chiếc nhẫn bình thường, bên trong này có một khoảng không nhất định, có thể chứa đựng nhiều vật.

Tiêu Hào nghe xong lời của mẹ giải thích thì càng ngạc nhiên hơn, hỏi lại thêm lần nữa: “Lẽ nào đây là chiếc nhẫn không gian trong huyền thoại sao?”

Lâm Như Tuyết cười cười, gật đầu nói: "Đúng rồi, nếu như mà con thích, mẹ tặng cho con.

Cùng lúc nói, trong tay bà xuất hiện thêm một chiếc nhẫn và đưa nó cho Tiêu Hào.

Tiêu Hào vội vàng từ chối nói: “Mẹ, thứ đồ quý giá như thế này mẹ nhất định sẽ dùng đến, mẹ giữ lại để dùng đi Lâm Như Tuyết nói: “Trong đây vẫn còn nhiều Thứ quý giá như vậy mà mẹ lại có tận mấy cái?

Tiêu Hào rất ngạc nhiên, về chiếc nhẫn không gian này, anh cũng chỉ nghe nói qua chứ đó giờ chưa hề nhìn thấy.

Thế nên Tiêu Hào nhận lấy chiếc nhẫn.

Tiêu Hào phát hiện ra rằng chiếc nhẫn này vô cùng bình thường, giống như chiếc nhẫn ở tiệm bạc, đeo trên tay chẳng có gì đặc biệt.

Mà Tiêu Hào biết rằng, những thứ này chỉ dùng để qua mắt người ngoài.

Sau đó Tiêu Hào dùng chính máu của mình nhỏ vào chiếc nhẫn để nhận chủ, chiếc nhẫn đã thuộc quyền sở hữu của Tiêu Hào.

Ý thức của Tiêu Hào tiến nhập vào bên trong chiếc nhẫn, phát hiện ra không gian bên trong bên trong là một màu xám, khoảng hai mươi ba mươi mét vuông, có thể chứa rất nhiều vật.

Phương pháp sử dụng nhân không gian cũng rất đơn giản, đó là dùng ý nghĩ của mình lấy một vật nào đó, sau đó dùng ý nghĩ của mình di chuyển vật thể đó, sau đó vật đó sẽ đi vào trong. Tiêu Nam lấy một lệnh bài ra khỏi túi, sau đó dùng ý niệm của mình bao bọc nó lại.

Giây tiếp theo, lệnh bài đã nằm yên bên trong chiếc nhẫn không gian.

Nếu như muốn lấy nó ra, chỉ cần giơ bàn tay phải rồi nhẹ nhàng di chuyển nó, dùng ý niệm của mình có thể lấy được nó ra.

Điều này thật sự rất kỳ diệu, vô cùng tiện lợi, giống như là mang theo chiếc vali cực to bên người, muốn mang theo cái gì thì mang cái đó.

Hơn nữa chiếc vali này không nặng chút nào, bạn có thể lấy đồ từ trong vali ra bất kỳ lúc nào mà mình muốn, sau này muốn trộm hay giấu mấy thứ đồ quan trọng gì đó thì rất đơn giản.

Sau khi Lâm Như Tuyết bỏ tro cốt của Lục Vũ Dương vào lọ xong, Tiêu Hào nói: "Mẹ, con vừa lấy ký ức của Lục Vũ Dương, bây giờ ký ức của Lục Vũ Dương không được ổn định. Sau ba tiếng nữa, con sẽ đưa cho mẹ ký ức của bà ta.

Vừa nãy lúc Tiêu Hào đoạt lấy ký ức của Lục Vũ Dương, cũng chưa tổn hại tới linh hồn của Lục Vũ Dương, chỉ là lấy đi ký ức của bà ta, bởi vì lúc Lục Vũ Dương quyết tử không có ý định phản kháng.

Nếu như linh hồn bị tổn hại, vậy thì thần hồn sẽ tan nát, không có cách nào để đầu thai được.

Bởi vì Lục Vũ Dương đang là cảnh giới Đế vương, lấy đi trí nhớ của một Đế vương, Tiêu Hào cũng phải tiêu hao một năng lượng rất lớn, hơn nữa vừa rồi một phần ba lượng máu trong cơ thể Tiêu Hào đã truyền cho mẹ mình, bây giờ Tiêu Hào cần được trị liệu. Nếu bà đã là chủ tịch của thành Di Thất, thì phải có được ký ức của Lục Vũ Dương để có thể đóng vai thật hoàn hảo.

Vì thế mẹ con hai người đã ở đây nghỉ ngơi.

Sau hơn năm giờ, Tiêu Hào cuối cùng đã cô đọng tất cả ký ức của Lục Vũ Dương, anh sao chép và chuyển ký ức của Lục Vũ Dương cho mẹ mình bằng Di Hồn Đại Pháp.

Tiêu Hào cực kỳ cẩn thận, sau hơn mười phút thì việc chuyển giao ký ức mới kết thúc.

Tiêu Hào lau mồ hôi trên trán, nói: “Mẹ, linh hồn của mẹ quá mạnh mẽ. Khi con chuyển ký ức vào trong linh hồn mẹ, loại áp lực đó như muốn bóp chết con.”

Khi lúc chuyển giao ký ức, tất nhiên là linh hồn của bà hoàn toàn rộng mở và giao cho Tiêu Hào, cho dù thế khi mà Di Hồn Đại Pháp nhập vào người mẹ mình, Tiêu Hào cảm thấy vô cùng áp lực thậm chí... một ý niệm nhỏ trong đầu của bà cũng có thể khiến cho ý thức của Tiêu Hào bị trọng thương!

Điều này cho thấy tinh thần lực và sức mạnh linh hồn của bà mạnh gấp mấy lần anh.

Lâm Như Tuyết nói: “Con trai, con đã rất là mạnh rồi, lúc bố bằng tuổi con, cũng không có lợi hại như thế"

Sức mạnh tinh thần của Tiêu Hào đã cạn kiệt nên Lâm Như Tuyết cần phải chỉnh lý lại ký ức của Lục Vũ Dương. Suốt hơn năm giờ, Tiêu Hào cuối cùng cũng khôi phục lại toàn bộ sức mạnh tinh thần, máu bị mất trong cơ thể cũng trở lại bình thường.

Lâm Như Tuyết lọc lại tất cả ký ức của Lục Vũ Dương, lật lại hết tất cả các ký ức của bà ta, ngạc nhiên hỏi: “Di Hồn Đại Pháp của Ma Đô quả nhiên rất thần kỳ “Con trai, có những ký ức này, mẹ nhất định có thể làm chủ của thành Di Thất” Lúc này, sắc trời bên ngoài tối sầm, hai mẹ con dự định qua đêm ở đây, hôm sau sẽ rời đi. Vì vậy hai người ngồi lại bàn bạc với nhau.

Tiêu Hào từ trong ký ức của Lục Vũ Dương biết được, nơi thần bí này chỉ có bà ta và Đại thống lĩnh biết được, ngoài ra thì không còn ai biết nơi này tồn tại.

Nghĩ tới cảnh đoàn tụ với mẹ mình, trong lòng Tiêu

Hào cảm thấy rất hào hứng. Tiêu Hào nhìn mẹ mình, hỏi ra tất cả các câu hỏi ở trong lòng. “Mẹ, mẹ nói cho con biết sáu năm nay đã phát sinh những chuyện gì?” “Mẹ, mẹ và bố cuối cùng có thân phận thế nào? Em gái hiện tại đang ở nơi nào ?" “Mẹ, bố đã đi nơi nào rồi? Tại sao mẹ lại ở trong cỗ quan tài pha lê vậy? Tại sao mẹ lại để bố phong ấn linh hồn của mình lại vậy?

Lâm Như Tuyết nghe thấy những câu hỏi của Tiêu Hào, trên mặt bất đắc dĩ cười cười khổ, bà biết những câu hỏi mà anh ôm trong bụng.

Lâm Như Tuyết bắt đầu giải thích, ký ức của bà kéo dài về hai mươi năm về trước. tamlinh247.net trang web cập nhật nhanh nhất

Lâm Như Tuyết nghĩ rồi lại nói: “Khi mẹ ở cùng bố con, tất cả mọi người đều phản đối" "Cuối cùng mẹ và bố của con mới tới Kỳ Hạ mai danh ẩn tích, sống ẩn dật trong một một thành phố nhỏ, lặng lẽ sinh con và em của con “Cả nhà chúng ta chỉ muốn sống một cuộc sống của người bình thường, không muốn bị bất kỳ người nào quấy rầy, chúng ta đã sống với nhau suốt hai mươi năm trời.” “Trong suốt hai mươi năm, mẹ và bố con đã phong ấn sức mạnh của mình để biến mình thành một người bình thường mà không có chút sức mạnh nào." “Cho đến một ngày nọ, trong một bữa tiệc, có kẻ đã hạ độc trong rượu vang của bố mẹ.”

Tiêu Hào chăm chú nghe bà nói, sợ bỏ sót bất cứ câu nào, năm đó chuyện gì đã xảy ra với gia đình của mình cũng sắp được tiết lộ.

Năm đó, Tiêu Hào đã kết hôn và cùng với Liễu Nguyệt

Hân đi Thượng Hải du lịch, có một đám cháy lớn thiêu rụi nhà của Tiêu Hào. “Lúc đó mọi người đều bị đầu độc, những người bình thường đều lần lượt chết trước mặt bố mẹ, mà bố và mẹ chẳng làm được gì cả. “Nhưng máu của em gái con rất đặc biệt, nó giúp em gái con vẫn còn một chút ít hơi thở, bố và mẹ đã nỗ lực hết mình để cứu em con “Nhưng cái giá của việc cứu em gái con là hai người chúng ta đã hồi phục tất cả sức mạnh của mình và bị kẻ thù nhắm tới. “Kẻ thù của chúng ta rất lớn, hơn nữa sức mạnh cũng rất khủng khiếp, lúc đó chỉ đành đưa em gái con rời đi.” “Mẹ và bố con đều biết, có một số thế lực đang đối phó với chúng ta, và cũng biết rằng bọn chúng muốn lấy đi ngọc Huyết Phật trên người mình" “Cho nên, mẹ và bố con đã bàn bạc kỹ, cho đối phương cơ hội lấy ngọc Huyết Phật đi. “Bố con đã đặt ngọc Huyết Phật ở trong phòng sách, để bọn họ lấy đi, mẹ bố và em gái con nín thở giả chết “Sau đó bọn chúng châm lửa và thiêu rụi mọi thứ trong nhà, sau đó bố mẹ đã đưa em gái con rời đi, chúng ta tìm ba thi thể của tử tù để làm giả thi thể của cả nhà ba người Biết được những điều này, Tiêu Hào rất sốc.

Những chuyện cũ trước kia, cuối cùng cũng đã giải thích xong, bố và mẹ đều là kẻ quyền lực, thậm chí là những Đế vương cao cao tại thượng.

Cả bố và mẹ đều đã ẩn trốn ở thành Danh Nam, sống một cuộc sống bình thường. Nhưng mà cuối cùng ngọc Huyết phật trong tay bố cũng đã lộ diện, bị người của Tần gia để mắt tới.

Vì vậy, người người của Tần gia vẫn luôn cài một số thế lực ở Thành Danh Nam để hạ sát Tiêu gia vào chỗ chết.

Mọi thứ đều được thực hiện trong bí mật, không chút vết tích.

Lúc đó Vô Danh và Lâm Như Tuyết hai người căn bản không hề biết rằng có một thế lực khác đang đối phó bọn họ.

Cũng bởi vì bọn họ đã sống một cuộc sống của người bình thường rất nhiều năm rồi, không có cùng bất kỳ một thế lực tu luyện nào giao tiếp cả.

Bởi vì lúc đó cậu chủ Tần làm việc tương đối cặn kẽ, tất cả đều tiến hành trong âm thầm bí mật, làm tới mức chẳng lưu lại một vết tích nào, chỉ bùng phát vào giây phút cuối cùng, lấy đi ngọc Huyết Phật của Tiêu Gia, đem toàn bộ người của Tiêu Gia giết sạch sẽ.

Sau khi phát sinh những chuyện này, Vô Danh và Lâm Như Tuyết vì muốn cứu con gái mình, không có cách nào đành phải bộc lộ sức mạnh, bằng không, con bé sẽ chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK