Tiêu Hào nói: “Ngũ Trưởng Lão quả là kiến thức sâu rộng, ông đã nhận ra đây là di hồn đại pháp, tốt nhất là nhanh nói đi. “Nếu ông không nói, tôi chẳng những giết ông, còn có thể khiến ông hồn phi phách tán, ngay cả đầu thai chuyển kiếp cũng không còn cơ hội.”
Giờ phút này, Ngũ Trưởng Lão mới chân chính hoảng sợ, ông ta biết mình đã đắc tội người không nên động vào.
Đối phương sử dụng di hồn đại pháp, dù ông ta không nói, di hồn đại pháp cũng sẽ cắn nuốt trí nhớ của ông ta, biết được tất cả mọi chuyện.
Cho nên bây giờ dù ông ta không nói, cũng chỉ còn một đường để đi.
Ngũ Trưởng Lão thở dài một hơi: “Tiêu Hào các hạ, thực không ngờ cậu lại mạnh đến như thế, cậu lại còn có quan hệ mật thiết với hoàng thất Ma đô” “Một khi đã như vậy, tôi sẽ nói với cậu, người muốn giết cậu chính là người thuộc đế vương khu “Có người trong Đế vương khu truyền tin tới cho tôi, nói Tiêu Hào các hạ đã tới Ma đô, muốn tôi nghĩ cách trừ bỏ cậu.” “Người bạn cũ này của tôi, là người của Đế vương khu, tên gọi là Nhiếp Đàm Phong!”
Lời này vừa nghe, Tiêu Hào đã chấn động.
Một trong tam đại gia tộc của Đế vương khu của Kỳ Hạ.
Tiêu Hào chưa từng đắc tội với Nhà họ Niếp, cũng không qua lại với người của Nhà họ Niếp, vì sao người của Nhà họ Niếp lại muốn đẩy anh vào chỗ chết?
Quan hệ giữa Ngũ Trưởng Lão và người này tư mật, luôn qua lại bí mật.
Ngũ Trưởng Lão thích nghiên cứu pháp khí, Nhiếp Đàm Phong lại có rất nhiều pháp khí, hai người thường xuyên qua lại rồi trở nên thân thuộc, thường xuyên làm vài cuộc mua bán nhỏ.
Những lần đó đều là không hợp pháp, cho nên bọn họ đều bí mật giao dịch.
Mà tin tức Nhiếp Đàm Phong cung cấp cho Ngũ Trưởng Lão, tin tức về Tiêu Hào chính là cảnh giới lĩnh vực, đây là tin tức được công khai trên mạng ở Kỳ Hạ.
Chẳng lẽ cũng là chịu sự nhờ vả của người khác? Chắc chắn là như thế, bởi vì Tiêu Hào và Nhiếp Đàm Phong căn bản không có xung đột.
Chuyện này rất nhanh được tra rõ, Tiêu Hào nói: “Câu trả lời của Ngũ Trưởng Lão làm tôi vô cùng hài lòng, nhưng là ông muốn giết tôi trước, tội chết có thể miễn, nhưng tôi sống khó tha. Đối với tất cả những người muốn giết tôi, tôi đều để chúng phải trả giá đắt.”
Nghe đến đây, lòng Ngũ Trưởng Lão cả kinh: “Tiêu Hào các hạ, không phải tôi nói cho cậu tất cả mọi chuyện, cậu sẽ bỏ qua cho tôi sao? Xin đừng làm hại tôi, cậu đã đồng ý sẽ thả tôi đi rồi mà.”
Tiêu Hào nói: “Tôi đồng ý thả ông, tha ông không chết, không nói sẽ không làm gì ông. “Còn nữa, nói cho ông biết, sư muội của ông đã bị tôi giết chết rồi, vốn dĩ tôi cũng muốn giết ông, nhưng nếu giết ông ở đây, người của Nhà họ Thường sẽ dốc toàn lực điều tra, tôi cũng không muốn hoàng thất Ma đô và Nhà họ Thường có xung đột.
Nói xong, Tiêu Hào trực tiếp ra tay, ngọn lửa lạnh như băng lập tức thiêu đốt cánh tay của Ngũ Trưởng Lão. Trong nháy mắt, ngọn lửa đã thiêu trụi cánh tay của
Ngũ Trưởng Lão, ông ta không nhịn được rên lên một tiếng.
Ông ta không nhịn được cơn đau thấu tim truyền đến, Ngũ Trưởng Lão nhìn cánh tay trái dẫn biến vào hư ảo, hơn nữa miệng vết thương cũng bóc vảy.
Ngũ Trưởng Lão thống khổ không thôi, ông ta không ngờ Tiêu Hào còn có ngọn lửa lợi hại như vậy, bây giờ cánh tay ông ta đã hoàn toàn bị phế, cho dù có y thuật cao minh thế nào, cũng không có khả năng khôi phục.
Tiêu Hào uy hiếp: “Đây chính là cái giá phải trả cho những kẻ muốn giết tôi, chuyện này tốt hơn hết là chấm dứt, nếu sau này ông còn muốn tới tìm tôi gây phiền toái, tôi cũng không ngại để người của Hoàng thất tới cắn nuốt trí nhớ của ông đâu. Tốt hơn hết là nên biết điều, sao ông lại có thể thông đồng với người của Kỳ Hạ làm ăn phi pháp được cơ chứ!” Ngũ Trưởng Lão cắn rằng: “Tiêu Hào các hạ, cậu yên tâm đi.” “Chuyện xảy ra hôm nay tôi sẽ không nói ra ngoài, về chuyện của tôi và cậu, tôi cũng sẽ không nói ra. “Hôm nay Tiêu Hào các hạ tới hoàn toàn chỉ là vì muốn tìm tôi trao đổi nói chuyện phiếm, không còn chuyện gì khác.”
Tiêu Hào cười cười, vô cùng vừa lòng: “Nhớ kỹ lời ông nói đấy!”
Tiêu Hào thu về lực lượng trong tay, nghênh ngang rời đi.
Ngũ Trưởng Lão lửa giận xông lên não, giận tới mức muốn hộc máu, tay phải hung hăng vỗ xuống bàn đá bên cạnh, chiếc bàn đã rầm một tiếng nứt vỡ.
Ông ta thống hận không thôi, hận không thể xé Tiêu Hào thành các mảnh nhỏ, nhưng ông ta không thể làm được.
Tiêu Hào vô cùng mạnh, hơn nữa anh còn biết ông ta mua bán phi pháp với người của Kỳ Hạ, chuyện này thực sự không thể để truyền ra ngoài, nếu không chức vị trưởng lão của ông ta cũng sẽ không giữ được.
Bất kể là người nào ở Ma đô mua bán phi pháp với người của Kỳ Hạ đều bị cấm, bạn có thể buôn bán, nhưng đây đích thực là một chuyến buôn lậu. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.net để ủng *hộ team nha !!!
Ngũ Trưởng Lão thở phi phỏ, nhìn cánh tay đã bị phế trong lòng càng thêm khó chịu, bây giờ ông ta không thể làm gì, chỉ có thể dùng nhẫn truyền âm nói cho đường chủ chấp pháp, để người trong gia tộc cho Tiêu Hào rời đi.
Chuyện này không thể gây ồn ào, không thể để cho người khác biết, càng không được để gia chủ biết. Cảnh giới của người Nhà họ Thường là âm tần cảnh giới.
Mà Tiêu Hào trẻ tuổi cũng ở cảnh giới âm tần.
Nếu làm lớn chuyện, càng không thể dọn dẹp cục diện, chuyện này không có lợi cho Nhà họ Thường.
Còn cả di hồn đại pháp, đó là bí tịch của hoàng thất, chỉ có người của hoàng thất mới có thể học.
Nghĩ như vậy, Ngũ Trưởng Lão càng không dám đối địch với Tiêu Hào.
Có điều Ngũ Trưởng Lão cũng không thể bỏ qua chuyện này, cánh tay trái bị phế cũng đồng nghĩa với việc phế đi một nửa tu vi của ông ta.
Một người đầy đủ toàn vẹn chắc chắn sẽ mạnh hơn những kẻ không còn toàn vẹn.
Thù này nếu không báo, Ngũ Trưởng Lão căn bản không nuốt trôi được cục tức này.
Ngũ Trưởng Lão ngồi một bên nghĩ ngợi, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không cam lòng. Ông ta nhớ ra tất cả chuyện này đều vì người bạn Nhiếp Đàm Phong của ông ta mà ra.
Trước đây khi ông ta rời Ma đô tới địa bàn Kỳ Hạ, bí mật gặp Nhiếp Đàm Phong, Nhiếp Đàm Phong liền nhờ Ngũ Trưởng Lão làm chuyện này. Nếu không phải Nhiếp Đàm Phong yêu cầu Ngũ Trưởng Lão hỗ trợ, sẽ không phát sinh những chuyện này, cánh tay ông ta sẽ không bị phế bỏ.
Ngũ Trưởng Lão lập tức nghĩ ra cần nói gì, bí mật viết một bức thư.
Bức thư này ông ta gửi cho Nhiếp Đàm Phong, trong thư nói toàn bộ những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, hơn nữa còn nói thực lực thật sự của Nhiếp Đàm Phong đã là cảnh giới Âm tần!
Viết thư xong, ông ta rót vào phong thư một năng lực thần bí, sau đó lại dùng cực đại phong ấn che lại, phải có bí pháp mới mở được bức thư này ra, nếu có người cưỡng ép muốn mở thư, cũng sẽ không nhìn được nội dung trong thu.
Viết thư xong, Ngũ Trưởng Lão lập tức gọi cho đệ tử nhập thất của mình, bảo đệ tử mang phong thư này đến thương đội, tự khắc sẽ có người giao phong thư này cho Nhiếp Đàm Phong đang ở Đế vương khu