Trong số cường giả ở tổng bộ thì đều ở cấp cao nhất của Dương Thần, Dương Thần Đại viên mãn.
Nên trận pháp mà bọn họ thiết lập không chỉ có đông cường giả cảnh giới Dương Thần mà còn thêm vào nhiều bảo thạch, vũ khí, năng lượng mạnh vô cùng, tuyệt đối có thể vây kín được để vương.
Nhưng Tiêu Hào lại không phải để vương bình thường. Hiện giờ thân phận đã bị lộ, Tiêu Hào có thể tùy ý sử dụng tất cả năng lượng của mình.
Song, Tiêu Nam phát hiện ra trận pháp trước mặt tuy rằng không khó để phá vỡ, có điều sẽ phải giết chết hầu hết người ở trong trận pháp đó.
Trận pháp này giống như một trận pháp ảo phối hợp với sát trận, trước mắt Tiêu Hào là một hoang mạc rộng mênh mông, trong không trung chỉ toàn là cát bụi bay ngập tầm mắt.
Bốn phía trong sa mạc là các đồ vật có thể di chuyển, đều là nhờ năng lượng của bảo thạch biến ra rất nhiều quái vật hùng mạnh cùng một ít nhân loại cường giả.
Từng con quái vật màu đen đánh về phía Tiêu Hào, quái vật trông như những con rết, con rệp lông rậm rạp, bề mặt còn có độc.
Chung quanh còn xuất hiện rất nhiều nhân loại giống hồn ma, họ mang theo loạn đạo, điên cuồng chém về phía Tiêu Hào.
Năng lượng của trận pháp ảo tương tự như thí luyện ở tháp Ma Thần, trong tháp Ma Thần cũng biến ra các loại hình ảnh chân thật.
Nhưng thí luyện ở tháp Ma Thần lại không giống lắm với ở đây.
Bởi vì thí luyện ở tháp Ma Thần chỉ biến ra đồ vật giả, toàn bộ đều là ảo ảnh, không có gì thật, chỉ là năng lượng của bảo thạch duy trì trận pháp thôi.
Mà ở trận pháp này, rất nhiều người và vũ khí bảo thạch được biến ra. Nếu Tiêu Hào phá vỡ trận pháp thì sẽ giết chết rất nhiều người. Vì thế, Tiêu Hào phải làm sao phá được trận pháp mà không làm ai bị thương.
Nếu Tiêu Hào cứ thế phá vỡ trận pháp thì chỉ cần mấy phút là có thể thoát ra.
Còn tìm một phương pháp phá trận mà không làm bị thương người khác thì rất phức tạp. Trước hết phải tìm được trận nhãn, phá được điểm mấu chốt của trận pháp ấy là có thể thoát ra ngoài.
Nếu nhãn trận là nhân lực mà không được giết người, thì đợi năng lượng của nó tiêu hao hết là trận pháp sẽ tự sụp đổ.
Đối mặt với quái vật và nhân loại cường đại từ bốn phía lao đến, Tiêu Hào tấn công từng đợt một, giết sạch toàn bộ quái vật và cả những ai lao đến.
Dù sao thì đây đều là những thứ ảo ảnh được biến ra, mà họ cũng không thể làm tổn hại Tiêu Hào. Tiêu Hào biết được ý đồ của những người này. Họ chỉ muốn bao vây Tiêu Hào ở đây, chờ quân tiếp viện đến, hoặc chờ một đế vương đến đây giải quyết việc bắt lấy Tiêu Hào.
Tiêu Hào lại không lo lắng, ở Đế vương Khu chỉ có Viêm Để đánh thắng được anh. Mà tu vi của Tiêu Hào hiện giờ đã tăng lên, nói không chừng Viêm Đế cũng không bắt nổi anh.
Bởi vì Tiêu Hào có năng lượng huyết mạch của Ma Đô, có thể chạy trốn tới nơi cách xa vạn dặm.
Viêm Đế lại thật lòng muốn thả Tiêu Hào đi, chỉ còn một người Trần Bắc Huyền luôn gây bất lợi cho anh, anh càng không cần lo lắng. Huống chi, Tiêu Hào biết hai vị Đông Đế và Tây Đế còn không ở Đế vương Khu
Cho nên Tiêu Hào ở trong trận pháp này cứ thế từ từ chơi với bọn họ một chút, chậm rãi phá vỡ trận pháp.
Các đòn tấn công bên trong trận pháp thay đổi liên tục, trận pháp ảo biến đổi không ngừng. Sa mạc biến thành đại dương, đại dương biến thành rừng rậm, rừng rậm lại biến thành một nơi âm u tăm tối.
Bất kể hoàn cảnh chung quanh thay đổi như nào, các đòn tấn công có mạnh bao nhiêu cũng không làm tổn hại được Tiêu Hào.
Tiêu Hào rất tự tin, qua hai ba phút sau, cường giả bên ngoài sẽ không chịu đựng được nữa thì anh có thể rời đi rồi.
Quả nhiên, hai phút sau, trận pháp xảy ra vấn đề. Người chủ trì trận pháp ở bên ngoài đã đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, còn nhiều người khác đã mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Một vài người đến thay vị trí của họ cũng không có tác dụng mấy. Bởi vì thực lực của đế vương quá mạnh, trận pháp này không thể bao vây để vương được lâu.
Cuối cùng, Tiêu Hào thoát ra khỏi trận pháp.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, một đế vương thoát khỏi trận pháp muốn giết bọn họ thật dễ dàng, bọn họ không thể chạy thoát.
Hiện trường có một trăm cường giả, đều đang hoảng sợ nhìn Tiêu Hào.
Trước khi bọn họ nhìn thấy Nam Đế đều cung kính hành lễ.
Thậm chí, Nam Đế còn là đối tượng để bọn họ hâm mộ và ghen tị.
Bởi Nam Đế còn rất trẻ, chưa tới ba mươi tuổi đã là một thế hệ đế vương.
Thêm vào đó, Viêm Đế cũng khen ngợi Nam Đế, nhiều người trong nhóm cấp cao ở Đế vương Khu cũng rất quý mến Nam Đế.
Bọn họ không bao giờ nghĩ đến Nam Đế lại phản bội Đế vương Khu. Bọn họ không thể chấp nhận nổi chuyện này, vì nó khiến bọn họ vừa khổ sở vừa tức giận. *Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.net
Bọn họ càng không ngờ Nam Đế lại làm Viêm Đế bị thương, việc này không thể tha thứ được.
Cho nên, bọn họ mới bao vây Nam Đế ở đây trước, không để cho Nam Đế rời khỏi Đế vương Khu
Tiêu Hào liếc nhìn mọi người: "Các người sợ cái gì? Tôi cũng không giết các người."
Lời của anh vừa dứt, mọi người đều trừng mắt nhìn. "Nam Đế, vì sao ngài lại phản bội Đế vương Khu?" "Đại nhân Nam Đế, ngài biết không? Trước kia tôi ngưỡng mộ ngài biết bao, rất nhiều người quý mến ngài Ngài là thần tượng của tôi. Vì sao, sao ngài lại là kẻ phản bội?" "Đại nhân Nam Đế, không lẽ ngài thích người phụ nữ kia rồi? Ngài lại đi yêu một Ma Đế à? Hay là ngài trúng tà thuật gì rồi? Bị yêu nữ Ma Đế kia mê hoặc rồi!" "Đại nhân Nam Đế, tôi vốn không tin ngài sẽ phản bội Đế vương Khu! Bởi vì ngài vẫn luôn trung thành với Đế vương Khu, vài năm trước ngài dẫn quân tấn công Ma Đô, sao hiện giờ lại bắt tay hợp tác với Ma Đô? Điều này thật vô lý!"
Tiêu Hào không giải thích, vì anh cũng không biết phải nói thế nào.
Cục diện hiện giờ, có giải thích thêm nữa thì những người này cũng không chịu chấp nhận.
Hơn nữa, chuyện lần này huyên náo lớn như vậy, đến
Viêm Đế cũng không làm chủ được. Tiêu Hào nói to: "Tôi không phản bội Đế vương Khu, cũng không phản bội Viêm Đế, càng không phản bội quốc gia của tôi! Hiện giờ tôi phải đi rồi, ngày sau sẽ quay lại!"
Tiêu Hào nói xong liền lao về một phía, muốn tìm phi thú để rời đi.
Tiêu Hào đã đi về phía trước hơn ba trăm mét, chuẩn bị sử dụng thuật biến hình, che giấu hình dạng. Đúng lúc này, phía sau có một nguồn sức mạnh từ trên trời giáng xuống.
Trên thân con hạc trắng đầu đỏ, một ông lão râu tóc bạc phơ, đáp thẳng về hướng Tiêu Hào.
Ông lão cũng là một vị để vương cường đại, hơi thở của ông ta bao phủ Tiêu Hào. Tiêu Hào đột nhiên cảm thấy năng lượng toàn thân mình bị giam hãm.
Tiêu Hào không biết ông lão này là ai, nhưng nhìn đến hạc trắng khổng lồ, anh đột nhiên nghĩ tới một người. Chính là Viêm Đế đời trước, Thần Mộc Đế Vương!
Trong lòng Tiêu Hào có dự cảm không lành, anh lập tức bộc phát năng lượng cường đại của mình để đối kháng lại với hơi thở của Thần Mộc để vương.
Nhưng bị khóa chặt trong hơi thở của Thần Mộc Đế Vương, Tiêu Hào phát hiện ra anh không thể thoát khỏi xiềng xích hơi thở của ông ta.