Tiêu Hào phát hiện ra Đỗ Thanh Như không có ở đó.
Hóa ra Đỗ Thanh Như đã rời đi nửa tháng trước. Đỗ Thanh Như cũng rời đi mà không hề làm phiền tới Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân, chỉ để lại một bức thư cho Tiêu Hào.
Tiêu Hào mở bao thư ra, mặt trên là những dòng chữ xinh đẹp.
Nội dung bức thư rất đơn giản: Tiêu Hào, cảm ơn anh và các bạn của anh đã quan tâm đến tôi bấy lâu nay.
Bây giờ mối thù lớn của nhà họ Đỗ chúng tôi đã được báo.
Tất cả những gì tôi phải làm tiếp theo là tổ chức lại nhà họ Đỗ của chúng tôi.
Tôi cũng nên tìm một người chồng như ý để nhà họ Đỗ có con đàn cháu đống.
Sau này, tôi sẽ tiếp tục phát triển tại nơi mà dòng họ chúng tôi đang sinh sống.
Nếu anh rảnh có thể ghé đến chơi với tôi.
Tiêu Hào gấp lại bức thư.
Một nụ cười khẽ nở trên khuôn mặt anh.
Anh hiểu rằng Đỗ Thanh Như đã tìm ra con đường riêng cho bản thân mình.
Trước nay, Đỗ Thanh Như vẫn luôn thích Tiêu Hào. Sống cùng Tiêu Hào, cô ta cũng nảy sinh không ít tình cảm với anh.
Nhưng trong lòng Tiêu Hào vẫn luôn chỉ có một mình
Liễu Nguyệt Hân.
Trong giới tu luyện, một người có dòng máu và tài năng vô cùng mạnh mẽ đều có thể có được rất nhiều phụ nữ.
Để những người phụ nữ này sinh nhiều con, có thể thừa hưởng dòng máu và tài năng vô cùng mạnh mẽ này.
Để có thể tạo ra rất nhiều cao thủ có tài năng vô cùng đặc biệt.
Nhiều gia tộc lớn có thế lực lớn sẽ làm như vậy để có thể tạo ra một cao thủ.
Nhưng Tiêu Hào sẽ không bao giờ làm như thế.
Bên cạnh Tiêu Hào có rất nhiều cô gái xinh đẹp. Cũng có không ít những cô gái thích Tiêu Hào. Họ thích vẻ mạnh mẽ của Tiêu Hào cũng như sự thủy chung một lòng của anh. Họ cũng thích sự công chính và tốt bụng, hiền lành của Tiêu Hào.
Nhưng Tiêu Hào chỉ luôn thuộc về một mình Liễu Nguyệt Hân.
Trái tim của Tiêu Hào mãi mãi chỉ thuộc về mỗi mình Liễu Nguyệt Hân,
Tiêu Hào cũng biết rằng dù là Bạch Ái Linh hay Trương Mạn Mạn thì bọn họ cũng đều sẽ có cuộc sống riêng của mình trong tương lai.
Rồi bọn họ cũng sẽ tìm thấy người đàn ông đáng mơ ước của riêng mình.
Trước đây, vì tu luyện nên bọn họ mới sống cùng nhau ở Linh Trì.
Khi việc tu luyện của bọn họ không thể tiến xa hơn được nữa, bọn họ mới chấp nhận lựa chọn rời đi. Trên đời này không có bữa tiệc nào mà không tàn cả. Mọi người quây quần bên nhau ăn tối. Không khí trên bàn ăn vô cùng vui vẻ và ấm áp.
Và khoảng thời gian hạnh phúc nào cũng luôn ngắn ngủi.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân cùng nhau rời đi.
Bạch Khả Như vùi mình vào trong vòng tay của Tiêu
Hào, vẻ mặt không vui. "Bố, lần nào bố về cũng chỉ ở vài ngày đã đi rồi. Lần này bố không chỉ đi một mình, mà còn bắt cóc thêm mẹ đi cùng." "Con không muốn, con không muốn hai người đi. Con muốn hai người ở lại với con cơ. Bạch Khả Như mếu máo, tỏ vẻ tủi thân, mắt long lanh nước, vô cùng đau khổ.
Tiểu Hạo ôm chặt Bạch Khả Như vào lòng, đưa tay gãi gãi đầu mũi cô bé, yêu chiều nói: "Cô gái ngốc, lần này bố và mẹ phải đi làm một việc vô cùng quan trọng." "Chuyện này liên quan đến vận mệnh của cả Kỳ Hạ. Bố mẹ đang chiến đấu cho đất nước và cho tất cả mọi người ở Kỳ Hạ" "Vậy nên bố mẹ nhất định phải làm chuyện này.
Bạch Khả Như cũng đã bảy tuổi. Những người cô bé tiếp xúc hàng ngày đều là những cao thủ, nên đương nhiên cô bé có thể hiểu những gì Tiêu Hào đang nói. Bạch Khả Như nói: "Con biết bố rất lợi hại và cũng rất bận." ta." "Tất cả những gì bố làm đều là vì đất nước của chúng "Con không giận nữa. Con chỉ mong bố mẹ sẽ sớm bình an trở về". "Ngày nào con cũng sẽ rất nhớ bố và mẹ"
Bạch Khả Như là một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Cô bé quyến luyến nhìn Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân rời đi. Nhìn bóng lưng hai người đi xa dần, cô bé không kìm được mà òa lên khóc, vùi mặt vào lòng Trương Mạn Mạn. "Bố và mẹ đều xấu! Nhất là bố, bố chưa bao giờ ở bên em."
Trương Mạn Mạn cười nói: "Cô gái ngốc này, chờ bố mẹ em về, bọn họ nhất định sẽ dành thời gian ở bên em.
Bạch Ái Linh ở bên cạnh nắm lấy tay Bạch Khả Như nói: "Đi thôi, chị sẽ dạy em tu luyện. Em chưa hoàn thành bài học của tháng này đâu. Từ khi bố em về, ngày nào em cũng lười biếng, mau đi thôi"
Bạch Khả Như nhăn nhỏ: "Em không muốn, bố mẹ em bây giờ ra ngoài làm việc rồi. Em không có vui." "Em muốn hai chị chơi với em cơ. Em không muốn tu luyện, không muốn làm bài tập."
Bạch Khả Như nói xong lập tức chạy mất, trong nháy mắt đã không biết cô bé chạy đi đâu rồi. Hai cô gái chỉ biết bốn mắt nhìn nhau, gượng cười.
Bạch Khả Như không thích tu luyện. Cô bé thường trốn học và tìm nơi trốn, hai cô gái phải tìm rất lâu mới có thể tìm được cô bé.
Đứa trẻ nào cũng vô cùng nghịch ngợm và dễ thương. Hai cô gái đối xử rất tốt với Bạch Khả Như. Tất cả bạn bè của Tiêu Hào đều coi Bạch Khả Như như con ruột của mình.
Vào lúc này, Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân cũng đã đến Ma Đô, chờ tụ hợp với Ninh Khinh Vân.
Sau khi bọn họ đến Ma Đô, Ninh Khinh Vân vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra Liễu Nguyệt Hân đã đột phá lên Đế Vương cấp sáu. ТrцуeлАРР.cоm tra*ng web cập nhật nhanh nhất
Ba người bọn họ đã ở Ma Đô hai ngày.
Sứ giả Đế vương Khu đã gửi cho bọn họ ba vé tham dự cuộc thi đấu tranh ngôi Đế Vương.
Mười ba ngày sau sẽ là Tết Nguyên Đán, mỗi năm chỉ có một lần.
Cuộc thi tranh ngôi Đế Vương được tổ chức vào ngày này, và địa điểm tổ chức là ở đảo Thiên Hoa trên biển Vô Tân.
Hai ngày sau, ba người bọn họ cùng Bí Long Hắc Ám cùng nhau đi tới Đế vương Khu, đi qua cảng Hải Châu. Bọn họ ngồi trên du thuyền của Đế vương Khu, tiến về đảo Thiên Hoa.
Bí Long Hắc Ám đã ở đảo Bí Long mấy tháng nay rồi. Cuối cùng cũng có cơ hội đi ra ngoài chơi.
Bí Long Hắc Ám vô cùng hào hứng. Rốt cuộc thì lần này nó không phải trốn tránh nữa.
Bởi vì Bí Long Hắc Ám là vật tổ, là thánh thú của Ma Đô, có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người trong giới tu luyện.
Tuy nhiên, Bí Long Hắc Ám vẫn thích biến thành một con rồng nhỏ dài hơn mười centimét. Nó thích ở trên vai của hai cô gái xinh đẹp, thích được hai cô gái xinh đẹp ôm ấp trong lòng.
Bí Long Hắc Ám vô cùng thích Liễu Nguyệt Hân. Chỉ cần được Liễu Nguyệt Hân ôm vào lòng là Bí Long Hắc Ám sẽ trưng ngay ra vẻ mặt hưởng thụ, thỏa mãn.
Tiêu Hào chua xót nhì Bí Long Hắc Ám, nhưng thực ra là anh đang ghen tị với nó.
Du thuyền dựa theo đường biển hướng về nơi đáy sâu của biển Vô Tận. Sau năm ngày, bọn họ cũng đã đến nơi đáy sâu của biển Vô Tận. Đây là Hải Châu mở, không thuộc quản lý của bất kỳ ai, bởi vì nơi này thường xuyên có bão gió, sóng thần.
Chỉ có du thuyền và những nhân vật lớn mạnh trong giới tu luyện mới dám tới đây, còn người thường tới đây thì chỉ có chết mà thôi.
Ba ngày trước khi bắt đầu cuộc thi tranh ngôi Đế
Vương hàng năm, tất cả mọi người đều đã đến đảo Thiên Hoa.
Chỉ có ba vị Đế Vương của mỗi quốc gia chính thức tham gia cuộc thi.
Cuộc thi tranh ngôi Đế Vương là một cuộc thi công bằng. Mỗi quốc gia có ba mươi người với tư cách khác giả để tham gia thi đấu.
Vào lúc này, trên du thuyền đều là những cao thủ của Đế vương Khu, cao thủ của Ma Độ. Ngoài ra còn có các cao thủ của thủ đô Võ Thần. Những người này đều là khán giả và là những người chứng kiến cuộc thi tranh ngôi Đế Vương.
Chiếc du thuyền vẫn bình tĩnh tiến về phía trước, không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, bởi vì toàn bộ Hải Châu đều thuộc thế giới của Tiêu Hào.
Tiêu Hào đã sớm chào hỏi Bạch Tử Du, thành chủ thành Thâm Hải. Toàn bộ Hải Châu là địa bàn của thành Thâm Hải, nên đương nhiên không có cơn bão biển nào tấn công tàu của Tiêu Hào.