Nhiệm vụ của Tạ Quế Anh là trông nom bà hai bốn trên hai bốn, đi vệ sinh cũng không được tách rời, vì vậy không có cách nào để họ có không gian riêng với nhau.
Cô ta đứng ở cửa, úp mặt vào tường, cố gắng để Cố Thành Trung không cảm giác được sự tồn tại của mình. Cố Thành Trung đứng trước cửa sổ, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay của bà…
Tay của bà đã không còn mềm mại như trước nữa, lúc nhỏ bà hay dắt tay hai anh em anh mỗi người một bên, lén đi ăn kem.
Thật ra vốn dĩ không phải bọn họ thích ăn mà là bà có tính trẻ con, đòi ăn mấy thứ vớ va vớ vẩn đó nên mới đem anh em họ ra làm cái cớ mà thôi.
Lần nào bị bố anh phát hiện ra thì bà cũng đổ thừa cho hai anh em anh.
Bọn họ vẫn chưa biết rõ tình hình thế nào thì đã bị Cố Đình Sâm đánh cho một trận.
Dạ dày bà không tốt, thường thì sang ngày mai là sẽ bị đau bụng đến mất sức, nằm bẹp trên giường không dậy nỗi.
Còn hai anh em họ thì vô cớ bị phạt quỳ bên giường, nói xin lỗi bà.
Bà cảm thấy áy náy, cam đoan trước mặt họ là sau này sẽ không như thế nữa nhưng khi ra được khỏi giường, thấy thèm ăn thì lại bãy họ.
Thời gian lâu dần thì bọn họ đã hiểu ra và bắt đầu cùng với bố kiểm soát việc ăn uống lung tung của bà.
Mỗi lần Cố Đình Sâm xử lý xong việc công trở về thì đều mò mãm máy ảnh một lúc.
Ông là người không hiểu nghệ thuật nhưng lại vì bà mà trở thành một nhiếp ảnh gia giỏi nhất.
Bà thích mặc váy dài thì ông chụp ảnh cho bà.
Xây đình nghỉ mát biểu diễn ca hát, bố trí núi giả, sông giả các kiểu cho bà.
Mỗi một bức ảnh mà ông chụp cho bà đều như đẹp như bước ra từ tranh vẽ.
Trước đây, mẹ anh là người thích cười.
Nhưng sau đó khóe môi bà càng lúc càng nặng tríu, cười không lên nỗi.
Bà cất bộ váy dài mà mình yêu thích, bố anh cũng không chụp hình nữa.
Ngày họ lên xe định ra sân bay thì bà đứng vẫy tay ở cửa, đưa mắt nhìn theo, tiễn họ đi.
Bọn họ luôn cảm thấy lần sau vẫn còn cơ hội nhưng lại không ngờ lần đó lại là lần cuối cùng.
Nhưng bây giờ đã không còn là vĩnh biệt nữa, họ vẫn còn cơ hội có thể cùng tận hưởng niềm vui gia đình với mẹ.
Ký ức cứ không ngừng ùa về, anh tưởng mình sẽ không thể nhớ ra nữa nhưng lại không biết trong lòng mình vẫn đang chôn chặt một sợi dây diều, giờ có được manh mối thì cả sợi dây diều đó lại xuất hiện.
“Mẹ, đợi con”
Anh thầm đọc ba chữ đó trong lòng.
Đợi anh, đợi ngày cả nhà họ được đoàn tụ.
Anh nắm chặt lấy tay bà, dường như bà có thể cảm nhận được nên khế kéo nhẹ tay anh.
Cố Thành Trung vui mừng khôn xiết, vành mắt đỏ ửng lên.
Tạ Quế Anh tưởng rằng Cố Thành Trung có rất nhiều lời trong lòng muốn nói nhưng lại không ngờ anh đã không nói gì.
Phó Minh Nam còn giao nhiệm vụ cho cô ta, bảo cô ta thu âm hết lại tất cả những lời anh nói.
Cô ta không biết Cố Thành Trung đang đề phòng mình hay là không có gì để nói.
Thời gian cứ thế trôi qua, thời gian một tiếng đồng hồ cũng đã hết, Tạ Quế Anh đứng dậy tiễn khách.
“Anh Cố Thành Trung, anh nên đi rồi”
Lúc này Cố Thành Trung mới lưu luyến không nỡ buông tay bà ra, anh nhìn bà chằm chằm rồi mới quay người rời khỏi phòng bệnh.