Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 384


Hứa Trúc Linh đứng bên cạnh nghe đến chết lặng người, đúng là trêu ai thì cũng đừng có trêu chọc vào người phụ nữ điên cuồng! Bọn họ đang đứng đằng sau một thân cây ô rõ, Chu Thị Linh thì đang nổi giận đùng đùng, tay sắp nhổ hết lá cây đến nơi rồi.


Cuối cùng cô ấy giậm chân tức giận, nhụt chỉ mà quay người bỏ đi. “Cô đi đâu vậy? Muốn đi về rồi à?”


“Không phải, cô đứng yên đấy đợi tôi một chút, tôi quay lại bây giờ.


Cô ấy buồn thiu nói với cô.


Một lúc sau Hứa Trúc Linh nhìn thấy cô ấy xách một hộp chuyên đựng đồ uống quay lại.


Đồ uống rất nặng, cô ấy mệt đến nỗi thở hổn hạ hổn hển, không dễ dàng gì mới bê được đến đây, lại đưa từng chai một cho nhân viên đẳng sau hậu trường, thậm chí còn đặt cơm ở khách sạn năm sao cho mọi người, chỉ vì không muốn Viên Hoài Nam phải ăn cơm hộp ở đoàn làm phim.


Mỗi lần cô ấy đưa một chai nước đều gập người cúi chào, còn nói mấy lời tràn ngập thành ý: “Đây là một nguyện vọng nhỏ của Viên Hoài Nam, mọi người vất vả rồi.”


Chu Thị Linh đi đưa nước hết một vòng rồi mới lặng lẽ quay lại chỗ cũ. “Bây giờ có thể đi được rồi. “Không qua bên đó chào hỏi một chút sao?”


“Thôi, ở đây còn sót lại một chút đồ uống, đợi anh ấy kết thúc thì uống sau vậy. Phải xuống nước nhiều lần như thế, chắc chắn sẽ bị ốm, hy vọng anh ấy sẽ dùng đến chỗ thuốc này”


Cô đưa đồ cho người quản lý của Viện Hoài Nam, cuối cùng còn nhìn một cái thật lâu, sau đó mới quyến luyến rời đi.


Lên xe rồi Chu Thị Linh mới đau lòng đỏ hết mắt lên. “Cô muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi cũng chẳng cười nhạo cô.”


“Hừ, tôi không thèm khóc, một đại tiểu thư như tôi, đều là tôi chọc người khác khóc, tôi khóc cái gì chứ!” Cô ấy bướng bỉnh nói: “Cô ngồi cho chắc vào, tâm trạng tôi đang không tốt đang muốn đua xe đây.”


“Cái gì?”


Lúc bọn họ đến đây phải dùng đến tận năm tiếng đồng hồ mà lúc quay về chỉ mất vỏn vẹn ba tiếng rưỡi.


Có quỷ mới biết suốt dọc đường cô phải trải qua những gì.


Sau khi xuống xe Hứa Trúc Linh chạy ngay đến bên cạnh thùng rác nôn thốc nổn tháo.


Chu Thị Linh khinh thường nhìn cô một cái: “Tôi đây còn là tay lái lụa đường núi đấy, cô đúng là con gà bệnh. Ân huệ lớn không nói lời cảm ơn, nếu cần tôi giúp đỡ gì cứ việc kêu một tiếng. Nếu như có cô người mẫu hay minh tinh nào dám đắc tội cô cứ việc tìm đến tôi, tôi sẽ khiến cho bọn họ hối hận vì sinh ra trên đời này.”


Nói xong liền lái xe nghênh ngang bỏ đi. Hai chân Hứa Trúc Linh mềm nhũn, lần sau đánh chết cô cũng không bao giờ ngồi xe Chu Thị Linh nữa, ngồi trong đấy chẳng khác nào bị giày vò đến chết.


Thời gian trôi qua từng ngày từng ngày, rất nhanh đã đến tháng sáu.


Tháng sáu là tháng của thi cử, lại đến mỗi năm một lần được trải nghiệm sống chết.


Cô không thể làm mất mặt Cổ Thành Trung thêm nữa, nếu lần này mà còn thi không đạt, cô sẽ nghiêm khắc phạt bản thân ăn chạy suốt kỳ nghỉ hè.


Với lời thề độc như vậy cô không tin mình còn không làm được bằng mọi giá.


Thời gian trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian này cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.


Ôn Mạc Ngôn và Bạch Minh Châu vẫn là bạn bè, cũng không thấy dấu vết xuất hiện của nhân cách thứ hai.


Vợ chồng Ngôn Minh Húc cũng thường xuất hiện tung cẩu lương, ngọt ngào đến sến sẩm, vượt xa cả vợ chồng mới cưới.


Cô bận rộn chiến đấu với kỳ thi, mỗi ngày trôi qua cũng vô cùng phong phú.


Bởi vì sau sự việc của Tiết Minh Khuê, cô cũng không đi học bù nên mọi thứ đều phải dựa vào sự siêng năng của bản thân để bù đắp những điểm yếu của mình.


Cuối cùng cũng vượt qua được kỳ thi cuối kì, cô suýt chút nữa đã cảm động đến rơi nước mắt rồi.


Bài thi làm cũng không tồi, dù sao thì cũng không bị mắc kẹt ở mức vừa đạt.


Sau khi cô tra thành tích xong liền nhanh chóng đi đến tập đoàn Cố thị.


Cổ Thành Trung vừa mới bước ra từ phòng họp, nhìn có vẻ giống như vừa kết thúc một cuộc họp, đẳng sau có không ít người đi theo sau.


Hứa Trúc Linh vui đến mức quên mình, một đường chạy bước nhỏ đến đó, rất tự nhiên nhảy cẫng lên treo mình trên người anh.


Phản ứng của Cổ Thành Trung cũng rất nhanh, kéo lấy cái mông vểnh lên của cô, để mặc cô giống như con gấu koala treo trên người mình.


Trong tay Hứa Trúc Linh vẫn đang cầm lấy bảng thành tích, được in từ nhà trường.


Môn chuyên ngành môn nào cũng được điểm cao đến đầu chín, điều này chứng minh cô cũng không hẳn là quá ngốc, chim ngốc có khi cũng sẽ là con bay trước. “Vui đến vậy sao?”


Cổ Thành Trung cảm nhận được sự vui sướng của cô, cười cười hỏi cô. “Anh đoán xem!”


Thực ra Cổ Thành Trung sớm đã nghĩ đến kì thi cuối kỳ của cô không tồi, nhưng nhìn thấy cô mong chờ như vậy anh đành cố ý giả vờ đoán không ra.


Đoán sai mấy lần liền mới nói: “Không phải thành tích thi cuối kì của em đấy chứ?”


“Đoán đúng rồi, cho anh xem nè, bảng thành tích của em, em đặc biệt in nó ra đấy, lần này không làm anh mất mặt chứ?”


Hứa Trúc Linh nhanh chóng nhảy xuống, đưa bảng thành tích cho anh xem.


Cổ Thành Trung nhìn lướt qua một lượt, môn chuyên ngành đều đạt trên chín mươi điểm, mấy môn khoa học khác cũng đã lấy được điểm số, thành tích đều rất ổn.


Khương Anh Tùng chạy qua góp vui, nói: “Cô Linh tiến bộ nhiều quá đi, quả nhiên thầy giỏi có trò hay.”


“Cái gì chứ, học kỳ này anh ấy không ôn tập giúp tôi có biết không hả? Đây đều là tôi tự mình lấy được đấy!”


“Vậy thì cô Linh lại càng lợi hại hơn rồi, anh Trung, học trò của anh sắp lợi hại hơn anh rồi kìa.”


“Bé con nhà tôi thi cử không tồi, tối nay mọi người nghỉ ngơi một chút đi. Khương Anh Tùng cậu tổ chức một bữa tiệc cho toàn thể nhân viên tới góp vui, nếu như nhiều người quá thì chia ra. “Mọi người cùng đến xem xem, đây là thành tích thi cuối kỳ của Trúc Linh nhà tôi, thi cũng không tồi. Mấy người trong hội đồng quản trị cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm nay cho nghỉ.”


Khi mấy người trong hội đồng quản trị nghe được mấy lời này, lúc đầu còn chưa load được, một lúc sau mới thi nhau phụ họa theo: “Cô Linh thật giỏi quá đi.”


“Cô Linh quả thật là rồng phượng ẩn trong loài người, khiến người khác phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”


Mấy vị trong hội đồng quản trị phát hiện, nếu lời khen càng hay thì nụ cười trên mặt Cổ Thành Trung càng tươi hơn.


Phải biết rằng, lúc nãy ở trong phòng hội nghị, anh không hề nói cười tùy tiện, mắng mỏ mọi người đến nỗi máu chó ướt đầu.


Nhưng vừa mới chớp mắt một cái, nụ cười này phải hiền hậu đến mức nào chứ, nhìn vào đẹp trai đến mức bức người.


Trước sau phải nói là như hai người khác nhau vậy.


Bọn họ đều rất muốn hỏi một câu.


Tổng giám đốc Trung, vợ anh có biết anh hai mặt vậy không?


Cổ Thành Trung tách khỏi đoàn người, lỗi cô vào phòng làm việc, trực tiếp kéo cô vào lòng mình, ổn định ngồi vững trên đùi anh.


Hứa Trúc Linh có chút ngại ngùng, cô vốn dĩ chỉ muốn khoe khoang trước mặt anh một chút thôi, không ngờ anh lại còn cho mấy người trong hội đồng xem, một đám người toàn người tài giỏi như vậy, ai ai cũng rất thông minh, nhìn vậy thôi chứ chắc sau lưng ai cũng cười đến rụng răng mất. “Cổ Thành Trung, anh không thể khiêm tốn một chút à? Anh làm như vậy em thấy mất mặt quá đi.”


“Mất mặt cái gì, vợ anh giỏi thế này còn không được phép cho người khác biết à? Lẽ nào anh phải cất giấu đi khen một mình. “Giỏi chỗ nào chứ? Kẻ lơ mơ được chút lợi mà thôi.” Cô liếm liếm đôi môi. “Trong mắt em, anh có giỏi không?” Cố Thành Trung cười hỏi. “Anh đương nhiên là lợi hại rồi? Chuyện này còn cần em phải nói sao? Cả hai tập đoàn đều được anh quản lý đầu ra đấy, ngày càng phát triển lớn mạnh, trong công ty từ trên xuống dưới có ai không tín phục chứ?”


“Vậy em chinh phục được anh em còn chưa đủ giỏi sao? Anh đối với em phải nói là phục sát đất, hoàn toàn bái phục. “Anh tình nguyện làm bầy tôi dưới tay em.”


Câu cuối cùng nghe cứ kỳ quái thế nào ấy? Bầy tôi cái quỷ gì chứ! Hứa Trúc Linh không có ý tốt trợn mắt một cái. “Kỳ nghỉ hè em muốn đăng ký mấy lớp tập thể hình, bổ sung một chút lễ nghi gì đó. Cuộc sống không có điều kiện tốt chỉ đành lấy ngày tháng sau này nỗ lực bù lại thôi.”


“Hoãn lại một thời gian đi, em phải cùng anh đi đến London một chuyến. Tập đoàn Cổ thị đã mở cửa thị trường ở nước Anh, anh cần Ôn thị làm bàn đạp để phát triển thêm một bước. Cho nên anh đến đó ít nhất phải ở lại một tháng, em đi cùng anh, để em ở lại nhà một mình anh không yên tâm. “Vậy lần này chúng ta dẫn theo cả chú An đi, ở đó một khoảng thời gian ngắn coi như đi nghỉ dưỡng vậy, được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK