“Ngày mai em sẽ hẹn bọn họ đến nhà uống chén trà, thế nào?”
“Có cần anh giúp không?”
“Không cần, xem ra sự độ lượng của anh quá nhỏ rồi. Hơn nữa lo cho chuyện gia đình thì ai dám khinh suất, bộ họ không muốn sống nữa hả? Với lại còn có chú An và em, không sao đâu”
“Ừ, có điều em phải chú ý cẩn thận. Anh sẽ dặn dò người giúp việc phối hợp với em và bảo vệ chu đáo cho em” Hứa Trúc Linh gật đầu, có người cứu giúp là tốt rồi. Đại khái ý nghĩa của câu cáo mượn oai hùm chính là như vậy.
Cô chính là bà chủ nhà họ Cố, ai dám là bậy?
Ngày mai cô sẽ trừng trị đám người nhiều chuyện kia.
Hứa Trúc Linh đi vào linh đường, gặp mặt những vị khách mời rồi bọn họ ồn ào huyên náo tới tận tối.
Sáng ngày mai hạ táng, theo như nguyện vọng thì hai người họ sẽ hạ táng chung một huyệt.
Sống đắp chung chăn, chết nằm chung mộ.
Buổi chiều Hứa Trúc Linh gọi hết những người nhàn nhã đến nhà.
Trong đó có những quý cô nhà giàu và những quý bà quyền quý.
Một đám ra vẻ đoan trang hiền thục nhưng trên thực tế là lòng dạ độc ác.
Bọn họ không có gì làm, dựa vào việc các ông chồng đầu tư vào chỗ này nên không làm gì mà chỉ đi thẩm mỹ viện, spa, golf… ngày qua ngày rất an nhàn cho nên mới thích khua môi múa mép như vậy.
Họ hoặc là lên mạng xã hội ồn ào huyên náo hoặc lúc chén chú chén anh thì làm trò cười cho người khác.
Cô đã điều tra rõ ràng rành mạch hết tất cả bọn họ, bắt mấy người đã tung tin đồn nhảm nhiều nhất lại đây để “từ từ uống trà”.
Tổng cộng có sáu người đến, khi họ nhìn thấy Hứa Trúc Linh thì nơm nớp lo sợ mà không dám đứng gần quá. Họ nhìn cô giống như nhìn quả bom hẹn giờ vậy.
“Sao đột nhiên bà chủ Cố lại nhớ đến chúng tôi mà mời đến nhà uống trà vậy?” Một người dẫn đầu trong số họ cười gượng gạo.
Người nọ là bà chủ Kiều, là vợ của một giám đốc ngân hàng. Bà ta cũng là người lớn tuổi nhất và cũng là người đáng.
tin cậy của bọn họ.
“Tôi được gả vào đây mới biết được các quý cô quý bà ở xã hội thượng lưu Đà Nẵng cứ nửa tháng lại tổ chức tiệc trà một lần, mọi người cùng nhau uống trà và tâm sự, vân vân.
Hôm nay thì đến nhà người này, mai lại đến nhà của người kia.
Có phải như vậy không ạ?”
“Chính xác là như vậy ạ… Nhưng không phải bà chủ Cố chỉ mới tham gia có một lần sao? Về sau không hề đi lần nào nữa”
“À, đột nhiên hôm nay tôi có hứng thú, cũng muốn tổ chức.
một bữa tiệc nho nhỏ. Mọi người ăn bánh quy, ăn kẹo và cùng nhau tán gấu, gần đây mọi người thường hay tán gẫu về chuyện của nhà họ Ngôn, bàn tán chuyện gì vậy? Để tôi đoán xem. Có phải mọi người nói Thẩm Thanh mất trinh, đã có thai rồi mới gả cho Ngôn Minh Phúc. Nói Ngôn Minh Phúc bị cắm sừng, nói Ngôn Phúc Lâm là con hoang, nói anh em nhà họ.
Ngôn xài chung một người phụ nữ, nói Thẩm Thanh chết chưa hết tội “Nói những chuyện này có phải không?” Ban đầu Hứa Trúc Linh còn cười nhẹ nhàng nhưng càng về sau cô càng lạnh lùng. Giọng nói nghe như vừa nghiến răng vừa nói, dường như rất giận dữ.
Mấy người bọn họ nghe xong thì run bần bật mà nhìn ngó mặt nhau qua lại, họ biết sự việc đã bại lộ.
“Chúng tôi… Chúng tôi chỉ tùy tiện tâm sự mà thôi. Huống hồ đâu chỉ có mấy người chúng tôi mà còn có người ngoài nữa. Bà chủ Cố à, cô nói thì cũng phải để ý một chút chứ. Cô đừng có đoán tầm bậy như vậy. Huống chỉ chúng tôi nói đâu có sai, những chuyện đó không phải sự thật sao? Có thể… là do ngôn ngữ của chúng tôi dùng không thỏa đáng nên hơi khó nghe, nhưng cô cũng thể nhốt chúng tôi ở trong này để dọa chúng tôi chứ”
“Cô làm như vậy không sợ sẽ gây thù chuốc oán cho chồng cô, lưu lại tiếng xấu sao?” Bà chủ Kiều cau mày liên tục và nói với vẻ không vui.