Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1467


Cô thấy Cố Thành Trung đến rồi, nói: “Anh đến rồi, anh nghỉ ngơi trước đi, em đợi chút nữa là được rồi.”


“Anh giúp em.”


Anh tiến đến, phụ cô kiểm tra giấy †ờ, một số đồ vật nặng đều là anh giúp cô làm, giúp cô giảm bớt không ít gánh nặng.


. Cô thở một hơi nhẹ nhõm, nhìn thấy âu phục của anh bị vấy bẩn, nói: “Quân áo của anh so với những thứ này đắt hơn nhiều, lại lãng phí rồi.”


“Vậy cũng không sánh được với em.”


Anh chỉ chỉ vào trán cô, giọng điệu tràn đầy cưng chiều cô.


Trong lòng Hứa Trúc Linh vô cùng hạnh phúc, Cố Thành Trung có thể không cần biến mất, vậy có phải bọn cô vẫn có thể hòa hợp như lúc đầu?


. “Vậy anh tính khi nào thì cưới em?


Thông báo với mọi người một lần nữa, em vẫn là vợ của anh.”


“Nếu như em muốn tái hôn, bây giờ chúng ta có thể cầm hộ khẩu đi đến cục dân chính.”


“Cái gì?”


Hứa Trúc Linh sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh.


Tái hôn?


Bọn họ căn bản không ly hôn, tái hôn cái gì chứ?


“Làm sao vậy? Em cảm thấy quá sớm đúng không? Hay là muốn anh dưới sự chứng kiến của mọi người, cầu hôn em, cho em một hôn lễ hưng thịnh?”


Hứa Trúc Linh vội vàng tỉnh táo lại, nhắm mắt lại, che giấu vẻ khiếp sợ trong đáy mắt.


Cô không thể biểu hiện ra ngoài, tránh cho đối phương nhìn ra sơ hở.


Cô điều chỉnh hơi thở, lại nhìn về phía anh, có điều một giây đồng hồ sau, trên mặt liền hiện vẻ tươi cười.


“Đương nhiên, con gái luôn cần hình thức mà, cho dù là lần cưới thứ hai của em! Nhưng mà, trước tiên không vội lĩnh chứng, anh cầu hôn trước! Em muốn cho tất cả mọi người chứng kiến, lúc đấy nếu anh còn làm tổn thương em, em sẽ không buông tha cho anh.”


Lúc cô nói những lời này, trên mặt khế mỉm cười, nhưng bàn tay nhỏ dưới ống tay áo đang bóp chặt.


Móng tay đâm sâu vào da thịt, đau đến xuyên thấu vào tim.


Cô rất muốn lớn tiếng chất vấn, người trước mặt cô rốt cuộc là ai.


Giống Cố Thành Trung y như đúc, nhưng lại không phải anh.


Vậy Cố Thành Trung thật sự đi đâu rồi?


“Được, anh sẽ cho em một lời giải thích!”


Anh ôm cô vào lòng, rõ ràng là một vòng tay ấm áp, nhưng lúc này làm thế nào cũng không cảm nhận được độ ấm. ˆ Ngược lại cô lại cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đến cả người run rẩy.


Cô cùng Cố Thành Trung ăn cơm, anh nhận được điện thoại của Khương Anh Tùng, trở về xử lý công việc.


Lúc rời đi, vừa hay nhận được hoa mà Dương Việt gửi đến.


Cùng một nhân viên gửi hoa, mỗi ngày đều là một bó hoa khác nhau.


“Hoa này…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK