Lỡ sau này không ở bên nhau nữa, tên Josh kìa có chê bai cô không còn trong trắng không?
Anh không muốn lấy giấy đăng ký kết hôn trước, cũng vì không thích pháp luật trói buộc, về sau cô lại cưới người khác thì chính là tái hôn rồi.
Dù sao thì cuộc hôn nhân thứ hai không được trân trọng như lần đầu.
Chuyện gì anh ấy cũng suy nghĩ cho cô chu toàn, lại không suy nghĩ cho bản thân mình.
Anh chỉ nghĩ cách để sống tiếp, anh mới có thể vạch ra dấu vết tồn tại của mình trong bản thiết kế của cô trong tương lai, nếu không thì mọi chuyện chỉ là lời nói suông.
“Hứa Trúc Linh, em vẫn còn nhỏ, sao lại có những suy nghĩ không lành mạnh như vậy?
Từ sáng đến tối đều nghĩ cái gì đấy?”
“Hả?”
Hứa Trúc Linh nhìn anh ngơ ngác, vẻ mặt mờ mịt.
Đây là lời lẽ chính đáng cự tuyệt mình sao?
Con mẹ nó, cô đã chủ động như vậy rồi, đầu anh có phải bị đụng vào vào tường không thế?
Lúc này không phải anh nên xông qua đây, biến hình thành một con sói sao?
“Hả gì mà hả? Mau về phòng thay quần áo đi, anh thích cái bộ Heo Peppa ấy, nhìn thuận mắt hơn”
“Không muốn! Anh… Anh làm tức chết em mất!”
Hứa Trúc nào còn tâm tư tán tỉnh gì đó, tức đến mặt tái mét, đùng đùng quay người về phòng Cố Thành Trung không đuổi theo cô, cũng không dõ dành cô, mà nhìn theo bóng lưng cô trong tim rấm rứt đau.
Như có một sợi chỉ chặt chẽ cuộn chặt trái tim, sau đó biến thành máu tươi đầm đìa.
Một lúc lâu sau anh mới trở về phòng, ước chừng cô cũng đã ngủ say rồi Cô đang nằm trên giường, cuộn tròn trong chăn bông Anh thương hại xoa lên khuôn mặt nhỏ nhản của cô, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi không nói nữa.
Anh nhấc chiếc chăn bông nên để năm vào đó, ngay lập tức liền cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cô nhóc này… thế mà lại không mặc quân áo?
Anh nhíu chặt mày lại, phản ứng đầu tiên là buông tay rời khỏi giường.
Hứa Trúc Linh đang giả vờ ngủ, thấy anh định bỏ chạy, cô cố gắng bắt lấy, nhưng không nhanh được bãng tốc độ của anh.
Cô tức giận trợn trắng mắt với Cố Thành Trung đang đứng bên mép giường, nói: “Lên giường, đi ngủ”
“Em mặc quần áo vào ngay!”
“Em không thích, em muốn trở thành vợ của anh, sớm hai ngày hay muộn hai ngày thì có sao đâu? Cố Thành Trung, anh chắc chăn anh không có bệnh ẩn gì đó chứ? Nếu anh còn là đàn ông bình thường thì sao có thể kìm lại được?”
Cố Thành Trung nghe cô nói vậy, đầu đầu vệt đen, bị cô vợ nhỏ tra hỏi vấn đề này, có tốt không đây?
Nếu là trước đây, anh nhất định làm như không có chuyện gì mà ăn cô không đến xương cốt cũng không còn, dù sao thì cô cũng đã tốt nghiệp rồi, được định sẵn là người của anh cả quãng đời này.
Nhưng từ khi Kỷ Hồng Thanh nói như vậy, làm anh không dám lỗ mãng. Chỉ sợ… người sau này lấy cô sẽ ghét bỏ cô.
Cô là cô nhóc quý giá trong lòng anh, sao có thể bị ủy khuất bởi người khác được?
“Anh sẽ ngủ ở phòng bên cạnh”
Sắc mặt anh đen sì, nói một cách bất lực.
“Anh thà ngủ ở phòng bên cạnh, cũng không muốn ngủ với em sao? Cố Thành Trung, có phải đầu anh bị cửa kẹp rồi không?”
“Anh muốn đợi hôn lễ kết thúc xong mới muốn em, bây giờ…. không phải lúc”
Nếu đám cưới thực sự không thể được tổ chức như bình thường, điều đó chứng tỏ những gì Kỷ Hồng Thanh nói là đúng.
Số mệnh của bọn họ không gắn kết v‹ nhau, sợi chỉ đỏ của Nguyệt Lão cũng không được buộc trên người bọn họ.
Anh phải có trách nhiệm với cuộc đời của cô.
“Chỉ có hai ngày, anh không thể thi triển thực lực hành sự trước sao?”
“Không được”
Anh gân từng câu từng chữ trả lời cô, ngữ khí không thể cho qua.
Hứa Trúc Linh không thể hiểu được, cô đã chủ động thế này rồi, làm sao anh ấy còn có thể kiềm chế được như vậy?
“Anh nói thật đi… có phải anh chê ngực em nhỏ không?”
“Không phải, đừng có nghĩ linh tinh nữa, anh sang phòng kế bên đây, có chuyện gì thì gọi anh”
Anh quay lưng rời đi, thái độ vô cùng dứt khoát.
Hứa Trúc Linh ủy khuất đến phát khóc, cũng sắp kết hôn đến nơi rồi, còn làm loạn cãi nhau thế này.
Rốt cuộc cô làm sai chỗ nào chứ? Anh sao lại không chạm vào cô?
Chẳng lẽ lại đi học cái gì mà võ công đồng tử sao?
Cố Thành Trung ở phòng bên cạnh, quay đi quay lại cũng không ngủ được.
Lồng ngực thiếu mất cô nhóc mềm mại kia, trong lòng cảm thấy hụt hãng.
Cô chắc chắn đang rất buồn, có phải đang khóc rồi không, cô nhóc này lại muốn người ta tự đau lòng mà dỗ cô đây mà.
Anh sợ nhất là cô khóc, nhưng hôm nay chính anh lại khiến cô khóc mấy lần.
Trong lúc anh đang suy nghĩ lung tung, không ngờ rằng bên ngoài lại truyền đến tiếng cửa bị mở ra.
Anh lập tức nhắm chặt mắt, biết người vào là cô.
Hứa Trúc Linh như một tên trộm, rón ra rén tay chân chạy đến, thấy không bị anh phát hiện ra mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
€ô mò trong bóng tối đi về phía trước, lại khiến đầu gối đập vào cạnh giường, đâu đến mức hít vào một hơi khí lạnh, suýt thì kêu ra tiếng rồi.
Cô đau đến nước mắt to tròn rơi xuống, ôm chặt đầu gối của mình, đau muốn chết.
Phải mất nửa ngày đầu gối mới có cảm giác lại Cô khập khiễng trèo lên trên giường, như một con mèo con, khoan khoái nằm trong vòng tay anh.
Tim Cố Thành Trung nhói lên, nghe động tĩnh trong bóng đêm liền biết cô bị đụng rất đau.
Cô ôm lấy cánh tay anh, lúc này đã mặc quần áo rồi.
Cô cũng giống anh, rời khỏi Cối Thành Trung liền không ngủ được, đã bị dưỡng thành thói quen rồi Ôm anh, rất có cảm giác an toàn.
Mười lăm phút sau, cô đã ngủ say rồi, hơi thở đều đặn truyên đến.
Người đàn ông trong bóng tối lúc này mới mở mắt, dùng bàn tay to lớn của mình xoa xoa đầu cô.
Mắt anh dần thích nghi với bóng tối, nhìn thấy khuôn mắt trắng nõn mịn màng của cô.
Anh sờ sờ đầu gối cô, lấy một cái túi lớn, nhẹ nhàng chạm vào một chút, tiểu gia hỏa nỉ non kêu ra tiếng Anh liền mềm lòng, nhẹ nhàng ấn xuống, xoa bóp cho cô đỡ đau, không thì ngày mai càng nghiêm trọng hơn mất.
“Cố Thành Trung… an tai sao anh cứ: luôn từ chối em… nếu đã không chê bai em, tại sao lại đẩy em ra?”
“Trước giờ anh muốn em như vậy, bây giờ chúng ta hợp pháp rồi, sao anh… không muốn em nữa?”
“Đồ lừa đảo… lời đàn ông nói ra quả nhiên không thể tin được…”
Cô Thành Trung nghe cô nói mớ, khóe miệng anh thoáng hiện lên một nụ cười.
Anh không đáp lại cô, có những chuyện cô không cần biết thì tốt hơn.
Làm người ông thì nên che mưa chắn gió, bảo vệ cô an toàn.
Giấc ngủ này, Hứa Trúc Linh ngủ yên bình đến kì lạ.
Buổi sáng ngày thứ hai, cô cũng dậy đặc biệt sớm, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Cô vẫn nghĩ răng thần không biết quỷ không hay, nhưng thật ra Cố Hàn Trung biết rất rõ.
Buổi sáng khi ở dưới nhà ăn bữa sáng, Hứa Trúc Linh còn tỏ thái độ với anh.
“Cố Thành Trung, anh không cần dỗ dành em, em sẽ không tha thứ cho anh đâu. Tối qua anh quá đáng lắm rồi, khiến em rất tức giận!”
“Vết bầm trên chân của em từ đâu ra thế?”
“Có liên quan đến anh chắc?” Cô có chút chột dạ, đôi mắt xoay chuyển một vòng, tức muốn hộc máu nói “Cho em thêm mấy cái chân giò hun khói tẩm bổ”
“Chân giò hun khói?”
Đôi mắt cô nháy lên lóe sáng.
Vết thương này làm sao có thể bị cái chân giò hun khói giải quyết chứ? Ít nhất phải thêm hai quả trứng luộc, Ba miếng thịt xông khói, bốn lát bánh mì, năm chiếc bánh pho mát mới được!
Nhưng miệng vẫn tức giận mà thở phì phì nói: “Không ăn, chuyện của em không liên quan đến anh”
“Chậc chậc chậc, lại làm sao nữa vậy, đây là lân đầu tiên tôi nghe thấy Hứa Trúc Linh nói không ăn cơ đấy”
Kỷ Hồng Thanh xuống nhà nhịn không được nói.
“Hai vị ngày mai phải là người phải kết hôn có thể dừng lại được không, chẳng lẽ hai người muốn cãi nhau trong hôn lễ sao?” Cố Ngọc Vy cũng rất bất lực, lấy một lát bánh mì liền muốn ra ngoài Cô muốn đến bệnh viện, kiểm tra toàn thân.
“Hừ, cứ cho là kết hôn đi, chuyện này cũng sẽ không cho qua được đâu. Không ăn nữa, đi thôi Hồng Thanh”
“Làm gì đấy?” Kỷ Hồng Thanh vẫn chưa ăn được miếng nào liền bị Hứa Trúc Linh kéo ra đi luôn.