“Hứa Trúc Linh, em chơi xấu mà còn dám ngang nhiên trắng trợn như thế à?”
“Bạch Minh Châu nói là nếu một người đàn ông thật sự quan tâm mình thì sẽ không nỡ để mình đau. Bây giờ em đau khắp người, bởi vì anh đang giận em đó. Có chuyện gì không thể nói ra sao… dù sao thì nói em cũng không sửa được. Chuyện đã như thế rồi… em cũng là bị ép buộc mà thôi. Anh không thể giận em được.”
Cố Thành Trung nghe Hứa Trúc Linh nói thế thì cũng không biết là nên tức hay nên cười. Chẳng ai mà nghĩ như cô cả.
“Vậy anh không nên dỗi à?”
“Anh nên có, em có thể dỗ anh mà.”
Hứa Trúc Linh kéo ống tay áo của Cố Thành Trung rồi nói với vẻ đáng thương:
“Nhiều người vây quanh em như thế, nếu em không cho thì bọn họ sẽ nuốt em luôn mất! Anh cũng không muốn vợ chưa cưới của anh bị người ta nuốt mất đâu đúng không? Nếu em mất rồi thì anh đi đâu mà tìm..”
Hứa Trúc Linh nói tới đây thì cảm thấy hơi Trước kia Cố Thành Trung còn là một kẻ kỳ lạ.
quái dị thì mình chẳng có chút áp lực nào cả. Cô cảm thấy anh có thể tìm được vợ là đã khó khăn lắm rồi…
Nhưng bây giờ…
“Nếu em mà mất rồi… thì anh vẫn có thể tìm được vợ đúng không?”
Hứa Trúc Linh có chút không vui. Cố Thành Trung lại có chút khó hiểu.
Đây là lối suy nghĩ của con gái sao?
Rõ ràng là anh đang tức giận, sao lại phải dỗ dành ngược lại rồi.
Hứa Trúc Linh…
Đúng là có thể đòi mạng của anh mà!
“Tìm không thấy. Trong thế giới này chỉ có một Hứa Trúc Linh mà thôi. Nếu mà mất rồi thì anh cũng không thể tìm được người vợ tốt như em nữa.”
Cố Thành Trung nhẹ nhàng gõ lên đầu Hứa Trúc Linh, ngăn cản cô nghĩ lung tung.
“Em nói muốn giữ khoảng cách với anh nên anh không thể ôm em trước mặt bao người. Nhưng anh sẽ nắm tay em rồi đi trước em.”
“Vậy thì anh không thể đi nhanh.” Hứa Trúc Linh vội vàng nói.
“Được, anh không đi nhanh, để em có thể đuổi kịp anh.”
Cố Thành Trung nói một cách dịu dàng, anh luôn rất có kiên nhẫn khi đối mặt với cô nhóc này.
Có lẽ là hai mươi tám năm trước đây đều là vì đợi cô xuất hiện, từ từ bao dung cô.
Rất nhanh hai người đã đi tới văn phòng của thầy phụ trách. Bố của Tô Lê Duyệt lại được mời tới, hơn nữa lần này lại là hiệu trưởng tự mình mời.
Bố của Tô Lê Duyệt có chút tức giận, ông ta không đối phó được với Nguyên Doanh chẳng lẽ còn không làm gì được nhà họ Hứa nhỏ bé đó sao?
Cho dù Hứa Đức Thắng tới thì ông ta cũng không hề sợ hãi.
Bố của Tô Lê Duyệt đi tới văn phòng, ông ta vừa định nổi trận lôi đình thì lại cảm nhận được một khí thế càng thêm mạnh mẽ.
Đè ép!
Đè ép tuyệt đối.
Bố của Tô Lê Duyệt đưa mắt nhìn thì thấy có một người đàn ông đang ngồi trên ghế salon.
Đồ tây giày da, khí chất lỗi lạc, gương mặt sắc bén, mày kiếm mắt sáng. Đôi mắt đen láy như phủ mực, khiến cho người ta không thể nào thấy được anh đang nghĩ gì.
Cổ Thành Trung chỉ ngồi đó, chẳng nói chẳng rằng mà chỉ lướt mắt qua cũng đủ để cho ông ta cảm thấy căng thẳng, thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh.
Vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
“Mẹ ơi… đẹp quá!”
Lúc sáng Tô Lê Duyệt thấy Nguyên Doanh là đã cảm thấy anh ta đẹp trai lắm rồi, không ngờ bây giờ lại gặp được người đẹp trai hơn!
Bố của Tô Lê Duyệt có chút lý trí, ông ta hỏi: “Không biết hiệu trưởng gọi tôi tới có chuyện gì?”
“Liên quan tới chuyện cãi vã tranh chấp giữa Tô Lê Duyệt và Hứa Trúc Linh. Bây giờ… phụ huynh… của Hứa Trúc Linh tìm tới…”
Là phụ huynh nhỉ?
Hiệu trưởng liếc Cố Thành Trung một cái rồi suy nghĩ để tìm từ thích hợp.
Bối phận của Cố Thành Trung đúng là thuộc về hàng phụ huynh.
Chỉ là hiệu trưởng không hiểu vì sao Cố Thành Trung lại đặc biệt đi tới đây ra mặt cho Hứa Trúc Linh.
Chẳng lẽ chỉ vì Hứa Đan Thu sẽ gả vào nhà họ Cố sao?
“Phụ huynh? Tôi đã từng gặp Hứa Đức Thắng, cậu là ai?” Bố của Tô Lê Duyệt nghe thế thì nhíu mày.
“Cố Thành Trung.”
“Cái gì?… Cậu là Cố Thành Trung ư. Không thể thế được, người ta đều nói Cổ Thành Trung là một… một…”
Bố của Tô Lê Duyệt lắp bắp, ông ta nhìn người đàn ông hoàn hảo trước mặt, sao người khác lại đồn anh vừa già vừa xấu chứ?
Tuổi trẻ, khí thế mạnh mẽ.
“Nhà họ Cố và nhà họ Hứa có qua lại, tôi cũng không nhiều lời nữa. Tôi và đứa nhỏ Hứa Trúc Linh này ăn cơm với nhau mấy lần, khá là thích con bé. Không ngờ lại bị người xấu chụp lại, tung tin đồn nhảm. Nếu như tôi là người trong cuộc thì chắc chắn phải ra mặt giải thích chuyện này thay cho Trúc Linh.”
Bố của Tô Lê Duyệt nghe thấy thế thì hận không thể đào lỗ trên mặt đất rồi chui xuống.
Vừa mới làm mích lòng Nguyên Doanh, bây giờ lại làm mích lòng Cố Thành Trung.
Con gái của ông ta đúng là hại bố rồi!
“Cậu Trung à… thật ra đây chỉ là hiểu nhầm mà thôi!” Bố của Tô Lê Duyệt lau nước mắt rồi nói, ông ta nào còn khí thế lúc mới bước vào cửa nữa, bây giờ ông ta chỉ hận không thể dập đầu tạ tội mà thôi.
“Hiểu nhầm ư? Tôi chỉ nhìn thấy vết thương của Hứa Trúc Linh mà thôi.”
Cố Thành Trung kéo Hứa Trúc Linh tới trước mặt. Đầu gối của cô đã được bôi thuốc đỏ, không khó để nhìn ra bị trầy xước một mảng lớn.
“Đau không?” Cố Thành Trung hỏi. Hứa Trúc Linh phối hợp với anh.
“Đau, đau lắm.”
Lúc Tô Lê Duyệt muốn dạy dỗ chính mình thì ngông nghênh lắm mà, bây giờ cô cũng muốn xả giận.
“Bố của Tô Lê Duyệt này, ông cảm thấy nên giải quyết chuyện này như thế nào? Con gái của ông tung tin gây chuyện, đã tạo nên thương tổn về mặt thể xác và tâm hồn khó thể xóa nhòa với Hứa Trúc Linh, nếu như dựa theo pháp luật thì…”
Pháp luật…
Cố Thành Trung vừa nói ra hai chữ này thì cả người bố của Tô Lê Duyệt đều run lên, mặt ông ta trở nên trắng bệch.
Ông ta vội vàng kéo Tô Lê Duyệt rồi nói: “Con còn không mau xin lỗi cô Hứa Trúc Linh đi.”
Cuối cùng Tô Lê Duyệt cũng đã nhận ra được tính nghiêm trọng của chuyện này. Cô ta cắn môi rồi nhìn Hứa Trúc Linh với vẻ không cam lòng.
Rõ ràng cô ta có thể giẫm Hứa Trúc Linh ở dưới chân. Không ngờ rằng Cổ Thành Trung lại ra mặt làm chỗ dựa cho cô.
Tô Lê Duyệt không bằng lòng nhưng cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể xin lỗi một cách ngoan ngoãn.
“Hứa Trúc Linh, xin… xin lỗi.” Cô ta cắn răng nói.
Hứa Trúc Linh thấy Tô Lê Duyệt xin lỗi thì cũng không muốn làm to chuyện nữa.
Cô vẫn hiểu được nên có chừng có mực.
Hứa Trúc Linh kéo góc áo của Cố Thành Trung rồi ra hiệu bỏ qua chuyện này.
Cổ Thành Trung biết Hứa Trúc Linh mềm lòng nên cũng không làm khó hai bố con nhà họ Tô nữa.
Bố của Tô Lê Duyệt cũng rất biết điều, vội vàng yêu cầu bồi thường tiền thuốc men. Khi ông ta lấy thẻ ra thì Hứa Trúc Linh còn hơi bất ngờ.
Tiền thuốc men ư?
Chỉ là mấy chục ngàn mà thôi, cho dù có nhân với mười thì cũng không quá một triệu. Không phải đưa tiền mặt hay chuyển khoản là được rồi sao?
“Mật mã là sáu số tám, là một chút lòng thành, mong cô Hứa Trúc Linh nhận cho.” Bố của Tô Lê Duyệt nói xong rồi kéo theo cô ta rời đi.
Cố Thành Trung đứng dậy rồi nói với hiệu trường: “Sau này chuyện của Hứa Trúc Linh chính là chuyện của tôi. Bố tôi rất thích cô bé này, từ trước tới giờ ông ấy đều rất thích con gái, nhưng hết lần này tới lần khác em gái tôi không thường xuyên ở nhà. Cho nên bố tôi rất thích Hứa Trúc Linh, đối xử với cô bé như con gái ruột vậy.”
“Vậy nên nếu như cô ấy có xảy ra chuyện gì trong trường thì trực tiếp liên lạc với tôi là được. Đây là số điện thoại của tôi.”
“Vâng… tôi biết rồi.”
Bây giờ Cố Thành Trung mới dẫn Hứa Trúc Linh rời đi. Hiệu trưởng vội vàng xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Cổ Thành Trung nói như thế là đã rất rõ ràng, nếu ai dám bôi nhọ hay hãm hại Hứa Trúc Linh nữa thì chính là bôi nhọ hãm hại anh, nói không chừng cũng chính là đối đầu với ông cụ Cố Chí Thanh. Cố Chí Thanh rất nóng tính… Vừa nghĩ tới là đã thấy trái tim này thật đau!