“Cậu không cần phải nói ra lời này để an ủi chị. Chị biết tính tình của chị, một khi đã quyết định là không ai có thể thay đổi được, là chị quá ích kỷ. Chị bảo vệ tình yêu của mình và không thể bao dung với người khác. Nhiều năm qua, bố đã nhiều lần suy nghĩ để cho chị kết hôn, hóa giải mọi cơn khủng hoảng của gia tộc. Nhưng chị đã mạnh mẽ chống lại, không muốn thỏa hiệp”
“Chị biết, chị sẽ không tiếp quản gia tộc, vì vậy khi Ôn Mạc Ngôn có thể một mình đảm đương mọi chuyện, chị đã yên tâm giao việc quản lý gia tộc cho em ấy, nhưng vậy thì gánh nặng bảo vệ gia tộc sẽ rơi trên vai em ấy. Chị đã cho rằng mình rất khoan dung, nhưng lại đưa em ấy vào ngõ cụt, chị không xứng làm chị gái của em ấy”
Ôn Thanh Hoàn ôm mặt khóc thút thít, Cố Thành Trung im lặng đưa khăn giấy cho cô ấy.
“Ngoài ra, tôi cũng phải cho chị biết một chuyện, đứa nhỏ Thiên Âu này là con của Bạch Minh Châu và Ôn Mạc Ngôn”
Ôn Thanh Hoàn không biết chuyện này, sau khi nghe xong, cô ấy càng cảm thấy nghiệp chướng của mình nặng nề thêm.
Làm sao mà ngay từ đầu cô ấy lại tàn nhẫn như vậy, chia rẻ một đôi uyên ương khiến họ phải đau khổ như vậy.
“Thành Trung, chị hối hận rồi. Cả đời này chị chưa hối hận điều gì, nhưng lần này… chị phải làm gì để chuộc lại tội lỗi của chị đây?”
“Ôn Mạc Ngôn đã mất, cuối cùng thì cậu ấy không biết chị đã gây ra tất cả mọi chuyện, đây đã là chuyện tốt đối với cậu ấy rồi”
Nếu để cho cậu ấy biết người chị thân yêu của mình đã cản trở mọi chuyện, thì e rằng sẽ càng cảm thấy khó chịu hơn.
“Chị muốn gặp Bạch Minh Châu, chị muốn xin lỗi cô ấy…”
“Tình hình Bạch Minh Châu hiện giờ không ổn lắm. Cái chết của Ôn Mạc Ngôn là một đả kích quá lớn đối với cô ấy, cô ấy không thể nào chấp nhận được, tinh thân khá hoảng hốt.
Cô ấy coi tên nhân cách thứ hai kia là Ôn Mạc Ngôn, tất cả mọi người đều cẩn thận lừa dối cô ấy, chị phải chú ý một chút.”
“Được, chị biết rồi”
Cố Thành Trung đưa cô ấy đến gặp Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu đang đi dạo trong vườn hoa cùng với Thiện Ngôn.
Thời khắc Bạch Minh Châu nhìn thấy Ôn Thanh Hoàn, thân thể đột nhiên run lên.
Cô ấy vô thức muốn buông tay Thiện Ngôn ra, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, lại dùng sức siết chặt lại.
Cô ấy lo lắng nhìn Ôn Thanh Hoàn rồi dõi theo cô ấy từng bước đến gần.
Cuối cùng, cô ấy đã đứng trước mặt Bạch Minh Châu.
“Bạch Minh Châu.
Cô ấy ứa nước mắt nhìn mình, làm cho Bạch Minh Châu có chút không thích ứng được: “Cô Thanh Hoàn, tôi… tôi không thể làm theo giao hẹn với cô? Thời gian trôi qua lâu như vậy nhưng tôi vẫn yêu Ôn Mạc Ngôn, đời này tôi chỉ có thể lấy làm vợ của anh ấy, cầu xin cô thành toàn cho chúng tôi được không? Mặc kệ tương lai có bao nhiêu gian khổ, tôi cũng đã sẵn sàng chấp nhận ở bên cạnh anh ấy mà đối đầu với mọi chuyện. Cầu xin cô… thành toàn cho chúng tôi được không, tôi nhất định sẽ dốc hết sức làm tròn trách nhiệm con dâu nhà họ Ôn, sẽ không để mọi người mất mặt đâu”
Cô ấy thành khẩn đến mức suýt nữa quỳ xuống van xin nhưng bị Thiện Ngôn ngăn lại.
Thiện Ngôn không nói lời nào mà lạnh lùng nhìn Ôn Thanh Hoàn.
Đây là người chị kính trọng nhất của Ôn Mạc Ngôn, nhưng với bộ mặt độc ác như vậy, Bạch Minh Châu đã bị tra tấn điên cuồng rồi.
Trong lòng Ôn Mạc Ngôn đau khổ thì Bạch Minh Châu cũng không khá hơn là bao.
Cả hai người họ đều phải câm nín và không có cách nào để nói ra cả.
Ôn Thanh Hoàn nhìn thấy tình thần của Bạch Minh Châu không ổn, trái tim đau như bị ai cắt, cô ấy nắm chặt tay Bạch Minh Châu và nói: “Là lỗi của chị, chị đã cho rằng làm như vậy có thể bảo vệ được nhà họ Ôn, dù em ấy không cảm ơn chị thì cũng sẽ không hận chị, chị đã nghĩ mình đã làm đúng. Chị thành toàn cho em, nhưng… quá muộn rồi.”
“Thật sao? Cô thật sự đồng ý thành toàn cho chúng tôi sao? Không muộn, không muộn, em và Ôn Mạc Ngôn vẫn rất ổn”