“Tôi không có hứng thú.”
“Chuyện có liên quan đến cậu và Hứa Trúc Linh, cậu cũng không muốn nghe sao?”
Anh ta nhíu mày nhìn sang, nhìn thấy con ngươi yên tĩnh của Diên có một chút mãnh liệ Quả nhiên chỉ có chuyện của Hứa Trúc Linh mới khiến cậu đặc biệt quan tâm.
“Lời này của anh là có ý gì?”
William cũng không vội, ngồi xuống ghế sô pha, hai chân tao nhã gác lên nhau, trên người có một loại khí phách ngạo nghễ.
Trước kia anh ta là một quân nhân, bây giờ cũng giữ lại tính máu lửa của quân nhân.
Một tay anh ta thảnh thơi gác lên trên tay vịn ghế, chống lên huyệt Thái Dương, tư thế hào hoa lười biếng.
“Duyên phận của cậu và Hứa Trúc Linh đúng là không cạn, đáng ra các người đã ở bên nhau, nhưng năm lần bảy lượt lại bị Cố Thành Trung chia cắt. Nói cách khác, các người mới là một đôi do trời đất tạo thành, còn anh ta chẳng qua chỉ là kẻ đến sau đoạt lấy duyên phận của cậu mà thôi”
Lời này vừa được nói ra, trong căn phòng lại hoàn toàn chìm vào sự im lặng.
Khóe môi của anh ta mỉm cười, nhìn Diên, chờ mong vẻ mặt lúc xanh lúc trắng trên mặt cậu.
Quả nhiên sắc mặt của cậu vô cùng khó coi, con ngươi co rút mạnh.
Cậu bước dài xông về phía trước, cũng không để ý đến hai chân đau đớn của mình.
Cậu nắm chặt lấy cổ áo của William một cái, trực tiếp ra sức nhấc bổng anh ta từ ghế sô pha lên.
“Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa”
“Tôi nói, lúc đầu cậu với Hứa Trúc Linh mới là một đôi, nhưng mà lại bị Cố Thành Trung chia cắt”
“William” Diên ép buộc bản thân mình tỉnh táo lại, không thể mất đi lý trí mà trúng kế của William.
Sở dĩ anh ta nói như vậy, chắc chắn là mong muốn cậu sẽ đồng ý.
hợp tác mà thôi.
“Anh cho rằng tôi sẽ tin vào lời nói từ một phía của anh sao? Muốn thuyết phục tôi chỉ bằng những lời hoa mỹ hoang đường đó sao? Anh không cảm thấy buồn cười lắm sao?”
“Tôi cũng biết cậu sẽ không tin cho nên tôi đã tìm cả nhân chứng đến đây cho cậu”
William vỗ tay một cái, Constantine lập tức áp giải Kỷ Nguyệt Trâm đến.
“Tôi không đi. Tôi không vào đó, anh buông ra, anh làm tôi đau…”
Bây giờ Kỷ Nguyệt Trâm hối hận đến phát điên, đối phương vừa mang tính mạng của Kỷ Thiên Minh ra, bản thân mình đã lập tức không có chút nguyên tắc nào khai hết tất cả.
Bây giờ lại kéo cô ta đến đối chất với Diên thì sẽ xảy ra án mạng.
William nghe thấy Kỷ Nguyệt Trâm kêu đau thì không có ý tốt nhìn Constantine một cái, dọa cho anh ta vội vàng buông tay ra.
“Thưa ngài, tôi thật sự không mạnh tay”
Kỷ Nguyệt Trâm thấy mình không có bị trói lại nữa thì quay người muốn bỏ chạy, nhưng mà tốc độ của Constantine lại nhanh hơn một chút, trực tiếp đóng cửa lại một cái rầm.
Cô ta không thể không lui lại.
William đẩy Diên ra, sửa sang cổ áo lại một chút, động tác đẹp trai bức người, rất có phong độ mà cười với cô ta.
“Cô Nguyệt, nói một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diên híp mắt lại, cũng lạnh lùng mà nhìn cô ta.
Cô ta là ai, cậu đã sớm điều tra rồi.
Dù sao Kỷ Thiên Minh cũng là người của Sói Đêm, đối nghịch với Phó Minh Tước ở khắp nơi.