Khương Anh Tùng chống hai tay xuống đất, anh ta… dập đầu lạy Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh không thể chịu được nên cùng quỳ xuống đất, nói: “Anh không cần chết Lâm Thanh Huyền cũng sẽ được tha. Cả tôi và Cố Thành Trung đều không động vào cô ta. Tôi hiểu tấm lòng của anh nên đồng ý cho anh một cơ hội. Anh đừng là vậy, Cố Thành Trung nhìn thấy cũng không bằng lòng.
Anh đứng dậy trước đỉ.”
“Cảm ơn ân tình của chủ tịch và cô, Khương Anh Tú tôi cả đời này cũng sẽ không quên.”
Khương Anh Tùng không nghe lời khuyên của cô, nhất quyết muốn dập đầu lạy cô ba cái, coi như cảm ơn ân tình của hai người bọn họ vì đã không truy cứu tội lỗi của Lâm Thanh Huyền.
Hứa Trúc Linh thấy anh ta như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cả thân thể và trái tim của Khương Anh Tùng đều chịu đau đớn nhưng anh ta vẫn không thể từ bỏ được đoạn tình cảm này, thậm chí còn dùng mạng sống của mình để đền tội thay cho Lâm Thanh Huyền.
Đàn ông vốn dĩ sỉ tình, vậy mà tạo hóa còn làm trò trêu ngươi.
Dập đầu xong, Khương Anh Tùng ôm vết thương, lổm ngổm đứng dậy.
“Vậy tôi đi dạy lại vợ mình trước, chào cô.
“Anh phải đi bệnh viện.”
“Tôi vẫn chưa chết được đâu. Món nợ của tôi và cô ấy còn phải tính toán rõ ràng từng khoản một, nếu không tôi sẽ thấy có lỗi với lòng mình.”
Khương Anh Tùng nghiến răng rồi kéo từng bước nặng nề ra ngoài.
Nền gạch trắng trên sàn đều có vết máu.
Đoạn đường trắc trở, máu tươi vương vãi.
Chuyện công việc, bắt được nội gián là xong. Vậy còn cuộc đời, biết tính làm sao?
Cô thậm chí còn không dám nghĩ, chuyện này cô phải đợi Cố Thành Trung về để anh giải quyết.
Mi mắt cô giật giật liên tục, cô không biết tình hình hiện giờ của Cố Thành Trung ra sao?
Nếu như những lời Hắc Ảnh nói là thật, Cố Thành Trung đi chữa bệnh. Vậy thì tại sao cô còn nhìn thấy bóng dáng của anh ở Đà Nẵng, tại sao lại như thế?
Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, vị luật sư đứng bên cạnh nhắc nhở cô sau đó vẫn còn một buổi họp báo.
Dù sao chuyển nhượng cổ phần cũng là một chuyện lớn, sớm muộn gì sóng gió bên ngoài cũng nổi lên. Chẳng nói gì đâu xa, cánh phóng viên đã ồn ào, hỗn loạn hết cả lên.
Hứa Trúc Linh gật đầu, cô lấy lại tỉnh thân. Mỗi một bước tiếp theo cô đều phải vô cùng thận trọng.
Cô đến nơi tổ chức buổi họp báo, đám phóng viên đuổi theo hỏi cô.
“Có phải hai người chỉ giả vờ ly hôn không?”
“Tất cả tài sản anh Cố Thành Trung đứng tên đều được chuyển sang cho cô, chị nghĩ như thế nào về chuyện này?”
“Cô có thể chia sẻ một chút về tâm trạng hiện giờ của mình không?”
“Cô Hứa Trúc Linh, xin hỏi có phải hai người đang cố tình tạo scandal để thu hút một lượng lớn người tiêu dùng là cư dân mạng không?”
“Tình cảm của cô và anh Cố Thành Trung có thật sự là rạn nứt không?”
“Đúng là chúng tôi đã định ly hôn.
Nhưng đến ủy ban, cả hai đều hối hận nên thôi.