Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 862


Những con số hỗn độn? Là tường phòng lửa có mật mã ư?





Hứa Trúc Linh tốn rất nhiều công sức mới biết được cậu ta không phải là người xấu, chỉ là lạc đường mà thôi.





Cậu ta quả thực là một đứa ngốc, bác sĩ phán đoán tuổi của cậu ta khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, nhưng tuổi về mặt tâm trí, tâm thần của cậu ta chỉ mới mười tuổi.





Không thể kiểm tra được là do bẩm sinh từ khi ở trong bụng mẹ đã thấy hay sau này lớn lên mới vậy.





Thanh Viên rất nhạy cảm với các con số và ký hiệu, trong mắt cậu ta, bất kỳ đoạn mã phức tạp cũng đều có thể bẻ khóa một cách dễ dàng.





Bác sĩ chỉ có thể giải thích đây là một thiên tài!





Theo miêu tả của Thanh Viên, cậu ta vô tình chạy ra ngoài vì ham chơi. Ở bên ngoài hoảng loạn một ngày, vừa đói vừa mệt nên nhầm tưởng nơi này là nhà mình.





Cậu ta ngửi thấy hương thơm hoa hồng quen thuộc, cậu ta nói mẹ mình rất thích hoa hồng, trong nhà chỗ nào cũng có thể thấy hoa hồng, kể cả vào mùa đông cũng không thể thiếu màu sắc rực rỡ của những bông hồng.





Vậy thì, câu hỏi đặt ra là cậu ta đến từ đâu, hầu như không có bất cứ thông tin nào về thân phận của cậu ta.





Không thể hỏi thêm được gì từ miệng của Thanh Viên, vì ngay cả bản thân mình họ gì cậu ta cũng không rõ.





Mọi thứ chỉ có thể đợi Cố Thành Trung về định đoạt.





Bác sĩ đã kiểm tra xong, cậu ta bị suy nhược thần kinh nhưng không có bất kỳ hành vi hung hãn nào, trước mắt vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời.





“Tôi có thể ăn cái này không?”





“Có thể”





“Vậy cái này thì sao?”





“Đương nhiên rồi.”





“Còn cái này, cái này, còn có cái này nữa…”





“Không ngờ gì cũng được.”





“Thật tốt quá, cô tốt với Thanh Viên quá!”





Thanh Viên kích động ôm chầm lấy Hứa Trúc Linh, vui vẻ giống như một đứa trẻ cũng là một nhóc tham ăn, cậu muốn ăn Không, bây giờ cậu ta chính là một đứa trẻ.





Mà cảnh tượng này lại đập vào mắt Cố Thành Trung – người vừa mới trở về. Sắc mặt ai đó lập tức đen xì như đít nồi…





Anh lập tức lao tới, tóm lấy cổ tay Thanh Viên kéo cậu ta ra khỏi người Hứa Trúc Linh.





Cố Thành Trung còn chưa nói gì, Thanh Viên đã cau mày một cách tủi thân, tỏ ra đau đến đáng thương.





“Huhu… người xấu, anh làm tôi đau!”





Cố Thành Trung nghe cậu ta nói vậy liền cảm thấy da đầu tê dại, một thăng nhóc lớn chừng này rồi còn nói những lời như vậy, không thấy xấu hổ à?





Cậu ta coi mình là một cô gái nhỏ ư?





“Ai cho cậu lại gần vợ tôi?” Cố Thành Trung tức giận nói.





“Anh đừng tính toán với cậu ta, cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ. Anh về đúng lúc lắm, em đang định nói với anh chuyện này đây”





Hứa Trúc Linh kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Cố Thành Trung nghe khiến anh cứ cau mày mãi không thôi.





Thằng nhóc này ở giữa ranh giới của thiên tài và kẻ ngốc, có thiên phú nhưng chỉ số thông minh lại không đủ.





Rốt cuộc là cậu ta vô tình nhầm lẫn, hay là… cố ý đến đây, có mưu đồ khác?





“Khương Anh Tùng, cậu đưa người xuống kiểm tra trước, chuyện này phải điều tra rõ ràng rồi hằng nói”





Hứa Trúc Linh thấy Thanh Viên sắp bị đưa đi, cô thấy hơi không nỡ nhưng cũng biết Cố Thành Trung làm như vậy là để bảo vệ an toàn.





Dù sao chỗ này cũng bí mật như vậy, bỗng nhiên có một người lạ xuất hiện, thần kinh của tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng.





Thanh Viên vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cậu ta chỉ biết bọn họ siết chặt cánh tay mình một cách thô bạo muốn đưa cậu ta đi.





Cậu ta lập tức trở nên căng thẳng, liên tục cầu cứu Hứa Trúc Linh.





Hứa Trúc Linh đành phải gói rất nhiều đồ ăn, n ọn họ chỉ đưa cậu đi nghỉ ngơi thôi, lát nữa tôi sẽ đi thăm cậu… làm, làm món bánh hoa cậu thích ăn nhất, được không?”





“Thật ư?” Thanh Viên bán tín bán nghi, nhìn Hứa Trúc Linh bằng ánh mắt trong sáng ngây thơ khiến cô không nỡ nói dối cậu ta, cô gật đầu đáp: “Lát nữa tôi sẽ đi thăm cậu”





Lúc này Thanh Viên mới ngoan ngoãn thỏa hiệp để người ta dẫn xuống.





Cố Thành Trung nhìn dáng vẻ này của cô đã đoán ra được điều gì đó.





Dù sao hai người họ đã ở bên cạnh nhau lâu như vậy, tâm ý đã tương thông từ lâu, không cần phải nói thành lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK