Không ngờ giám đốc lại chọn một bộ, đóng gói xong xuôi rồi đưa tới: “Đây là một chút thành ý nho nhỏ của cửa hàng, tuy rằng không thể so sánh được với quần áo trên người cô, nhưng tùy tiện mặc một chút thì cũng được.”
Hứa Trúc Linh nghe được lời này, suýt chút nữa thì bị dọa ngất xỉu đi.
Vừa rồi anh ta đã lấy một bộ đắt tiền nhất, được mặc ở trên người mẫu trưng bày, vậy mà lại nói cô tùy tiện mặc một chút cũng được?
Hứa Trúc Linh cũng không dám đi tiếp, nhưng Bạch Minh Châu lại thay cô nhận lấy.
Hứa Trúc Linh nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận hỏi: “Tôi…quần áo trên người tôi rất đắt sao?”
“Đương nhiên, ít nhất phải hơn 30 tỷ…”
“Anh đợi một chút, tôi có chút choáng..”
Trong cuộc đời Hứa Trúc Linh lần đầu tiên cô bị kích thích quá lớn làm té xỉu. Cũng may Cố Thành Trung tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng ôm cô vào trong ngực.
Anh không vui nhìn về phía giám đốc, cả giận nói: “Anh nhiều miệng như vậy làm gì?”
“Tôi…”
Giám đốc tỏ vẻ rất vô tội, sao anh ta biết được Hứa Trúc Linh không biết điều đó chứ?
Cố Thành Trung đưa Hứa Trúc Linh về văn phòng của mình, gọi Nguyên Doanh chạy tới một chuyến, cũng không có trở ngại gì, chỉ cần tỉnh lại bình thường là được rồi.
Lúc này Cố Thành Trung mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bạch Minh Châu nói: “Tôi giao người cho anh, tôi đi trước.”
Nguyên Doanh thấy cô ấy đi vội vàng, muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không đi theo.
Cô ấy không muốn gặp mình, cho nên có thể đang trốn tránh mình.
Rất nhanh, Nguyên Doanh cũng rời đi.
Hứa Trúc Linh vẫn cứ nằm trên giường đến buổi chiều, mới từ từ tỉnh lại, bụng đói kêu vang lên.
Cô thấy khung cảnh xung quanh lạ lẫm, còn chưa biết mình đang ở đâu.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một âm thanh quen thuộc. “Tỉnh rồi? Có đói bụng không, muốn đi ăn cơm không?”
“Đầu em hơi đau, em bị làm sao vậy? Em nhớ…”
“Không có chuyện gì cả.”
Cố Thành Trung vội vàng nói.
“Không đúng!” Hứa Trúc Linh nhíu chặt mày, nhớ ra nguyên nhân, sau đó đôi mắt bừng bừng tức giận nhìn Cố Thành Trung: “Trời ơi, chú ba Cố! Khi em tiêu của anh mấy tỷ, em đã cảm thấy mình cực kỳ phá của rồi, không ngờ anh tùy tiện chuẩn bị quần áo cho em, vậy mà lại hơn mấy chục tỷ! Anh, cái tên đàn ông phá của này, em cực khổ vất vả, muốn tích cóp tiền cho anh, nhưng anh thì sao, tiêu tiền như nước vậy.”
Hứa Trúc Linh sắp tức đến điên rồi, cô nào phải là mặc quần áo chứ, quả thực chính là mặc Việt Nam đồng đó!
Nếu là Việt Nam đồng, mặc lên người cô còn vui vẻ.
Nhưng bây giờ, cô nhìn bộ quần áo khóc này mà khóc không ra nước mắt!
“Em mặc đẹp lắm.”
“Nhiều tiền như vậy đập lên trên người em, cho dù là người quái dị cũng có thể trở thành thần tiên! Chú ba Cố, sao anh lại phá của như vậy?”
“Tiêu tiền cho em anh cũng sẽ vui vẻ.” Cố Thành Trung cười nói, kéo bàn tay nhỏ của cô qua.
Cô muốn hất ra, nhưng lại không hất được.
Cô oán giận trừng mắt nhìn anh, thấy nụ cười bên khóe miệng anh, giận sôi cả máu.
Cố Thành Trung sờ đầu cô, cô không khách sáo cắn anh một cái. Cố Thành Trung không kêu đau, cũng không rút tay lại, để mặc cô trút giận.
Cô không thích ứng được, anh có thể hiểu, nhưng mà cô sẽ không ngăn cản được việc anh muốn tiêu tiền cho cô.
Trước kia anh cũng không chú ý tới quần áo giày dép linh tinh, những thứ đó chú An sẽ chuẩn bị hết toàn bộ.
Khi đi kiểm tra trung tâm thương mại, cũng không liếc mắt nhìn đồ đạc dù chỉ một cái.
Nhưng bây giờ thì không giống vậy, đi đầu nhìn thấy thứ gì, người đầu tiên anh nhớ tới chính là Hứa Trúc Linh.
“Trước kia khi còn một mình, anh không để ý chút nào, chi phí ăn uống đều có người chuẩn bị, cho nên sẽ không phải bận tâm gì hết. Nhưng bây giờ không giống vậy nữa, ra ngoài kiểm tra nhìn thấy đồ ăn ngon thú vị, luôn muốn lần sau sẽ đưa em tới đó. Nhìn thấy đồ dùng của phái nữ, cũng luôn muốn để em dùng thử xem.”
“Nếu anh không tiêu tiền cho em, vậy anh còn có động lực gì để kiếm tiền?”
“Anh không phá sản, vậy thì em sẽ mua đồ đến khi anh phá sản, em không cần biết bao nhiêu tiền, em chỉ cần biết, em mặc đẹp thì trong lòng anh sẽ vui mừng như thế nào là được.”
Lời này lọt vào tai cô, khiến trái tim của cô cũng trở nên ấm áp.
Lời âu yếm rất êm tai, nhưng mà cô vẫn tiếc số tiền kia.
Cô chậm rãi thả lỏng miệng, nhìn dấu răng trên bàn tay anh, đau lòng hỏi: “Đau không?”
“Không đau, cho dù em có đâm dao vào người anh cũng không đau.”
“Nói dối, sao có thể không đau được? Anh chỉ nói lời ngon ngọt lừa gạt em!”
Hứa Trúc Linh chu miệng, buồn bực nói.
Nhưng đôi tay vẫn rất cẩn thận giúp anh xoa bóp miệng vết thương, để đau đớn tan đi nhanh một chút.
Những quần áo, trang sức, mỹ phẩm dưỡng da mà anh chuẩn bị cho em đều là đồ đắt tiền sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Hu hu, em còn tưởng rằng tất cả đều không đắt lắm, nhìn cũng không khác đồ trên Shopee .Vậy…vậy chiếc váy lần trước tham gia tiệc của Hứa Đan Thu, cũng không phải hàng giả, là thật đúng không?”
Cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, lúc trước hai nhà giám định tới đây đều trăm miệng một lời nói quần áo trên người Lâm Thanh Loan là giả.
Cô tưởng đối phương hình như không đủ lợi hại, lại chưa từng nghĩ tới đồ trên người mình lại là hàng thật,
“Ừm”
“Ông chủ, anh không cần mua quần áo, mua giày dép, mua trang sức cho em, anh cho em tiền được không? Dù em không tiêu, em chỉ giữ, nhìn con số của ngân hàng trên di động, em sẽ rất vui vẻ! Xin anh hãy cho em giữ tiền đi, đừng tiêu lung tung, em không cần đồ tốt nhất, em muốn đồ bình thường thôi là được rồi!”
“Em không chấp nhận mấy thứ này, em chỉ muốn nhìn con số trong thẻ ngân hàng, như vậy thì khi nằm mơ em cũng sẽ mỉm cười tỉnh lại!”
Hứa Trúc Linh năn nỉ nói,
Cố Thành Trung dở khóc dở cười, lần đầu tiên thấy có một cô gái có thể chống cự được sức cuốn hút của quần áo và trang sức, chỉ muốn nhìn chằm chằm con số trong thẻ ngân hàng!
“Hứa Trúc Linh, anh cảm thấy giờ phút này em cực kỳ giống một sinh vật?”
“Sinh vật gì?”
“Rồng phương Tây, nghe bao giờ chưa?”
“Anh có ý gì?”
Hứa Trúc Linh hơi nghi ngờ, lên Google tìm rông Phương Tây một chúi,
Trên Google nói, rồng Phương Tây có thể phun lửa, mọc hai cánh, có thể bay lượn,
Và, yêu thích những thứ sáng lấp lánh nhất, ví dụ như đồng, vàng, đá quý, linh tinhI Vậy mà Cố Thành Trung lại biến đổi cách nói, nói cô ham hư vinhl “Chú ba Cố, anh đang chê cười em sao?”
“Không dám không dám, đột nhiên có một bà quản gia quản tiền của anh, anh cảm thấy rất thích.”
Cố Thành Trung trực tiếp kéo cô vào trong lòng ngực, bàn tay to quấn quanh vòng eo của cô,
Giờ này phút này, thật sự rất thỏa mãn,
Có người nguyện ý quản lý mình, quả là một điều rất hạnh phúc,
Bởi vì để ý cho nên mới tiếc mỗi một đồng tiền anh vất vả kiếm được,
Tất cả cơn giận của Hứa Trúc Linh đều bị cái ôm này làm cho tan thành mây khói,
“Thật ra em biết anh nghĩ về em rất tốt, em cũng không cần thoả mãn bên trên vật chất, anh có thể cùng em ăn cơm, cùng em dạo siêu thị mua đồ, có thể ôm em…em cũng cảm thấy rất hài lòng rồi.”
Âm thanh tinh tế nho nhỏ của cô truyền đến, nhẹ nhàng như nước,
“Anh biết, có một số thứ em không muốn, nhưng trong tâm tư anh muốn cho em. Nhưng nếu em không thích, sau này anh cũng sẽ không quá phô trương. Tiền đều cho em quản, thích cái gì, muốn ăn cái gì, cứ việc mua, biết không? Nhưng đừng bao giờ để mình thiệt thòi!”
“Trước kia không dám tiêu tiền của anh, vì luôn cảm thấy khó chịu. Không ngờ anh lại tiêu tiền lợi hại như vậy. Giờ đây em sẽ bảo quản giúp anh, cất giữ tới khi anh cưới vợ thì dùng!”
“Được, những số tiền đó đều là sính lễ!”
Cố Thành Trung chắc chắn nói,