Nhưng cô ta không ngờ rằng Hứa Trúc Linh sẽ vực lại tinh thần nhanh chóng như vậy, thật sự là khiến người ta hận đến nghiến răng!
Cô ta vấn nhớ cái tát của Quý Thiên Kim, nó nhắc nhở cô ta rằng cho dù Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung thật sự ly hôn, nhưng với sự ủng hộ của nhà họ Ngôn và nhà họ Quý thì cô cũng sẽ không thua thiệt quá nhiều.
Nhưng cô ta thì khác, cô ta chỉ có thể buông tay và đặt hết hy vọng vào Cố Thành Trung.
Vậy nên… cô ta ghen tị.
Sự ghen tị sâu sắc như một con rắn cứ xoay tròn trong lòng, càng ngày càng lớn lên trong lòng cô ta.
Cô ta nóng lòng muốn giết Hứa Trúc Linh.
“Hứa Trúc Linh, chắc là cô đã biết rằng tôi đang yêu đương với Cố Thành Trung. Trong mắt anh ấy chỉ có tôi mà không hề có sự tồn tại của cô. Cho dù cô vẫn không muốn ly hôn cũng không thể thay đổi sự thật này. Tôi khuyên cô nên làm quen với chuyện này, đừng gây ra chuyện gì khó coi, đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt cô.”
“Tôi ngoại tình với người khác, còn Cố Thành Trung cũng đã tìm được tình yêu mới trong thời gian ngắn như vậy.
Một khi tin tức này lan truyền ra ngoài thì cô nghĩ Cố Thành Trung sẽ ít bị ảnh hưởng hơn tôi sao? Vì danh tiếng của nhà họ Cố thì anh ta sẽ không làm vậy đâu. Vậy nên cô hoàn toàn chẳng làm được gì tôi, cho dù tôi có ly hôn thì hai người cũng không thể ở cùng nhau, ít nhất cũng không phải trong thời gian ngắn. “
“Thành Trung đã hứa với tôi rằng anh ấy sẽ tổ chức một cuộc họp báo để tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi!”
Tạ Quế Anh đặc thắng nói.
“Ồ? Nếu đã như vậy thì tôi sẽ không ly hôn. Tôi sẽ từ từ khởi kiện ly hôn với anh ta! Khiến cho mọi người đều biết chuyện này, dù sao tôi cũng không sợ xấu mặt.”
“GIÓ…
Tạ Quế Anh tức giận đến đỏ bừng mặt, chỉ vào cô mà hung tợn liếc mắt một cái.
Cô ta vốn đang vô cùng tức giận thì chợt nghĩ ra điều gì đó và mỉm cười.
“Được rồi, cô cứ từ từ đấu tranh, dù sao cũng không có ai có thể thay đổi sự thật rằng tôi và Thành Trung đang ở bên nhau. Tôi đã ngủ với anh ấy rồi! Cô nhìn thấy dấu vết trên cơ thể tôi rồi đấy, bây giờ nó đã mờ đi rất nhiều. Cô không biết đâu, khi tôi vừa thức dậy thì những vết đỏ đã đan xen chằng chịt, chậc chậc… “
Tạ Quế Anh xắn tay áo và kéo cổ áo xuống, làm lộ ra những dấu vết mờ nhạt bên trong.
Đó là… bằng chứng để lại sau khi ân ái.
Ngay cả khi cô đã chuẩn bị tỉnh thần và biết trước rằng Tạ Quế Anh chắc chăn sẽ khiến mình tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng khi cô ta nhắc đến chuyện này một lần nữa, tất cả sự phòng thủ trong lòng cô đều tan rã.
Bàn tay nhỏ bé siết chặt, vết thương lại rớm máu nhuộm đỏ lên băng gạc màu trắng tạo thành một mảng tương phản rõ nét.
“Người đàn ông tôi đã từng dùng, cô dùng có tốt không?”
“Cái gì?”
“Tất cả các kỹ năng trên giường của người đàn ông này đều do tôi chỉ dạy đấy. Người đi trước trồng cây, người đến sau liền tận dụng bóng mát. Cô thật sự đã lựa được một món hời! Còn nữa, người đàn ông mà cô có được là thứ mà tôi đã chơi đến chán và cũng không cần nữa. Nếu cô cảm thấy quý trọng thì cứ mang đi. Xung quanh tôi không thiếu đàn ông, cũng không thiếu tình yêu, có rất nhiều người cầu hôn tôi.”