“Vậy thì đúng rồi, thảo nào dốt đặc cán mai không biết gì về con gái, lại còn muốn bắt chước dáng vẻ của Cố Thành Trung? Anh cũng chỉ có thể lừa gạt con bê mới sinh như tôi mà thôi! Thật không biết trước đây anh làm sao mà lừa gạt mấy cô gái nhỉ? “
“Chưa từng ăn thịt heo, lẽ nào chưa từng thấy heo chạy sao? Những người phụ nữ kia đều yêu thích dáng người hoàn mỹ, quyền thế cao quý, tiền tài chói mắt.”
-“Hắc Ảnh, anh quá nông cạn rồi, không phải cô gái nào cũng như vậy đâu, chị Trúc Linh không phải người như vậy. Chỉ sợ cho dù anh có cho chị ấy cả thế giới, chị ấy cũng sẽ không đồng ý đổi Cố Thành Trung! Người chị ấy yêu sâu đậm, chỉ duy nhất một người này, trời đất không đổi.”
Khi Châu Vũ nói điều này, vẻ ngưỡng mộ trong đáy mắt cô ấy khó mà che giấu được.
Bất cứ cô gái nào cũng đều khao khát có được một tình cảm như vậy chứ nhỉ?
Hy vọng bản thân là Hứa Trúc Linh, có thể gặp được một Cố Thành Trung.
Hắc Ảnh nhìn thấy ánh sáng khao khát trong mắt cô ấy, hào quang chói lọi, nhưng…tia sáng này nhanh chóng liền bị dập tắt, cuối cùng ảm đạm không thấy ánh sáng, thậm chí còn bao trùm lên một tầng tuyệt vọng.
Không biết vì sao, nhìn thấy đôi mắt như châu như ngọc của cô bị phủ bụi, mất đi vẻ sáng ngời, trong lòng anh ta cũng trở nên khó chịu.
Theo bản năng ôm chặt cô ấy trong ngực, khó chịu…
Rõ ràng khi ở bên cạnh cô gái nhỏ này anh ta cảm giác rất thoải mái và dễ chịu, nhưng dần đà theo thời gian, bản thân tại sao lại trở nên khó chịu chứ?
“Em đã làm gì tôi?”
Anh ta siết chặt cổ tay cô ấy.
“Cái gì?”
Châu Vũ trợn tròn mắt khó hiểu nhìn anh ta, có ấy muốn rút tay về nhưng lại không được. Cố ấy bị đau đến nhíu chặt chán mày. “Tại sao..tối lại cảm thấy khó chịu?” Hắc Ảnh nói từng câu từng chữ, giong nói trầm thấp khàn khàn, mang theo giọng điệu độc nhất vô nhị. “Anh..lời này của anh là có ý gì? Tôi không hạ độc anh!” Cô ấy vột vàng gtải thích vì sợ anh hiểu lâm cái gì. Giây tiếp theo, anh’ta vậy mà lại năm lấy tay cô ấy và áp vào ngực mình. Ngăn cách bởi lop quần áo cảm nhận được tiếng nhip tim đập vang đội đầy sức sống kia. “Tại sao, nhìn thấy em không vui tôi sẽ khó chịu, nhìn thấy em cười tôi sẽ vui | vẻ. Em đã làm gì tói? Tôi cùng Tạ Quế. Anh có phải là cùng một loại người sao?
Có thể chế tạo thuốc độc?” Khi Châu Vũ nghe thấy lời này, nửa ngày vẫn chưa hồi thần lại.
Anh ta…
Anh ta sẽ bởi vì tâm trạng của cô mà khó chịu vui vẻ sao?
“Hắc Ảnh, ý anh là nói… nhìn thấy tôi vui vẻ anh sẽ vui vẻ, nhìn thấy tôi buồn anh sẽ buồn…đúng không?”
“Đúng vậy, em đã làm gì tôi.”
“Tôi…tôi không làm gì cả, chỉ là đem đồ vật mà anh cho tôi trả lại cho anh A) mà thôi.
“Lời này của em là có ý gì?”