Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng ha, không mong có công chỉ mong vô hại, dạy dỗ nó làm người như thế nào mới là đạo lý chính xác.



Tuy mình không đủ thông minh nhưng mình lương thiện nhiệt tình.



Nhiều năm trôi qua như vậy rồi vẫn không quên tấm lòng son ban đầu, chẳng phải cũng rất tốt đấy sao?



Nghĩ như vậy trong lòng phút chốc liền không khó chịu nữa.



Cô nhịn không được mà ôm lấy Cố Thành Trung, nói: “Chồng nói đúng, chồng thật tuyệt.”



Cố Thành Trung nghe vậy trong lòng liền thở phào một hơi.






Anh võ võ sau lưng cô nói: “Cái máy đó thật sự không chuẩn, không cần coi là thật. Cũng đừng nghe Phó Thiết Ảnh nói bậy, nó muốn ra tay với em, khiến em buồn để kiếm được cảm giác chiến thắng đó.”



“Ừm, chúng ta không thể để cậu ấy thực hiện được. Đợi Châu Vũ quay về em nhất định phải mách lại, để cô ấy dạy dỗ tên Phó Thiết Ảnh này một trận thật tốt.”



“Ừm, đừng coi là thật, cũng đừng buồn, đi, chúng ta đi dạo siêu thị, mua chút rau về, tối nay ăn lẩu.”



“Được đó được đói”



Vừa nhắc tới lẩu, Hứa Trúc Linh liền đem chuyện vừa nấy vứt tới ngoài tám trăm mét.



“Vậy em đi lấy xe đẩy rồi đến gara đợi anh, anh lập tức tới ngay.”



“Vâng vâng.”



Hứa Trúc Linh nhảy nhót rời đi, còn Cố Thành Trung thì ra khỏi phòng đi tìm Phó Thiết Ảnh.



Anh ta nói: “Nhanh vậy đã dỗ xong rồi?”



“Em nhằm vào anh thế nào cũng được, nhưng không được đụng đến phụ nữ. Anh không động vào Châu Vũ, em cũng đừng bắt nạt Trúc Linh.”






“Tôi nói sự thật mà, thật ra chính anh cũng biết không phải sao?”



Phó Thiết Ảnh lười nói dối, cũng lười lấy lệ, cứ nói thẳng ra như vậy.



“Vậy anh nói cho em biết, thật ra ngay từ đầu bọn anh đều không xem trọng em và Châu Vũ, cảm thấy em không xứng với Châu Vũ, em vui không?”



“Anh nói bậy gì đó, tôi và cô ây là trời sinh một đôi, ai dám nói chúng tôi không xứng?”



“Đây chính là sự thật, rất tốn thương đúng không? Nếu chỉ nhằm là vào bản thân chúng ta thì có nói nhiều lời tàn nhãn cũng không sao. Nhưng một khi liên quan tới người mình yêu, thì sẽ tỉ mĩ săm soi từng cái chữ. Vậy nên anh sẽ không nhằm vào Châu Vũ, cũng sẽ không nói xấu em trước mặt Châu Vũ, càng không phủ định cô ấy trước mặt em”



“Vậy cho nên, em cũng phải học theo như vậy, cũng đừng có ức hiếp Trúc Linh, anh còn không nỡ nói cô ấy nửa chữ, em dựa vào cái gì mà châm chọc cô ấy?”



Câu cuối cùng, từng chữ tràn đầy sức lực, vang vọng khắp nơi.



Phó Thiết Ảnh nghe thấy lời này thì cả người đều sững sờ, nửa ngày cũng không thốt ra được lời nào.



“Không có lần sau, nếu còn có thì đừng trách anh không khách khí.”



Cố Thành Trung lạnh lùng vứt xuống câu này liền xoay người rời đi, nhìn đều không nhìn anh ta một cái.



Cố Thành Trung vẫn tiếp tục lạnh như băng trong một giây, nhưng khi nhìn thấy Hứa Trúc Linh thì anh liên mỉm cười với cô, dịu dàng ấm áp mà ngăm nhìn cô.



Phó Thiết Ảnh đứng trên cầu thang nhìn xuống thấy được hai sắc thái của Cố Thành Trung thì không hiểu ra sao.



Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như anh †a cũng luôn giống như vậy.



Anh ta đối với người ngoài thì nghiêm khắc nhưng đối với Châu Vũ lại khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK