“Không muốn ăn sao?”
“Muốn ăn, nhưng mà Trúc Linh nói không được tùy tiện ăn đồ của người khác, vậy là không lễ phép”
“Cậu đúng là một đứa nhỏ nghe lời, nhưng mà những đạo.
lý này không phải nên do bố mẹ của cậu dạy sao? Sao cậu lại nói là nghe Trúc Linh nói?”
“Bởi vì..” Cậu ta xoắn xuýt các ngón tay, cuối cùng vẫn nói ra sự thậ mẹ tôi không thích tôi, nên họ chưa bao giờ dạy cho tôi những điều đó, bọn họ chỉ biết đánh tôi mắng tôi thôi.
Chỉ có Trúc Linh và anh cả đối xử tốt với tôi nhất, cho tôi ăn ngon, cho tôi quần áo mới, còn dạy tôi biết rất nhiều thứ nữa”
“Cậu còn nhớ họ tên đầy đủ của mình không? Cậu tên là Thanh Viên, vậy họ của cậu là gì?”
“Họ… họ là cái gì?”
“Anh cả cậu gọi là Phó Minh Tước, vậy cậu chắc là Phó Thanh Viên, mẹ cậu đặt cho cậu cái tên này, là đang oán hận ai đây? Mọi chuyện thành ra nông nỗi này, sao có thể đổ oán hận lên đầu cậu chứ?” Cố Đình Sâm thở dài khe khẽ, ông cũng không biết quyết định năm đó của mình là đúng hay sai nữa.
Ông bảo Thanh Viên cứ lấy những gì mình thích ăn, cậu ta vơ một đống lớn, rồi lại đưa cho ông hơn phân nửa.
“Ông cũng ăn đi, ông bị bệnh nên ăn nhiều một chút, có vậy cơ thể mới khỏe mạnh được, đây là Trúc Linh nói cho tôi biết đấy. Cơ thể tôi rất cường tráng, tôi ăn ít một chút là được.
rồi” Cậu ta cười hì hì nói với ông, khuôn mặt cậu ánh lên sự ngây ngô và hồn nhiên.
Cố Đình Sâm nhìn thấy gương mặt của cậu, gương mặt này giống bà vài phần. Ông thống khổ nhắm mắt lại, khi mở mắt, dòng lệ nóng không kiềm được chảy xuống.
“Sao ông lại khóc? Ông không thể ăn mấy thứ này sao?” Thanh Viên nghỉ hoặc hỏi.
Ông lắc đầu, hỏi lại: “Cháu có hận bố mẹ mình không?”
“Tôi chỉ muốn hỏi họ, bố mẹ không phải sẽ yêu thương con cái của mình sao? Như Trúc Linh có con rồi sẽ rất yêu thương nó. Chú là con của ông, ông cũng rất yêu thương chú ấy. Nếu bố mẹ tôi không thương tôi, tại sao lại muốn sinh tôi ra chứ?
Anh cả nói, hai chúng tôi đã đầu thai lộn chỗ, sinh không đúng nơi, nếu đổi thành một người bố một người mẹ khác, bọn họ chắc chắn sẽ đối xử với bọn cháy thật tốt. Chuyện này… chúng tôi có thể chọn lại không? Bây giờ đổi lại còn kịp sao?”
“Thực xin lỗi” Cố Đình Sâm nghe lời cậu ta nói, ông cảm thấy từng câu từng chữ như đang xát muối vào tim ông vậy.
Ông sờ đầu cậu ta, nói: “Là do ông không tốt, do ông hại cháu thành ra như vầy”
“Tôi không quen biết ông nha, sao ông có thể hại tôi được? Ông lão ơi, ông không bị ngốc đó chứ?” Cố Đình Sâm không ngừng lắc đầu, ông đã sớm khóc không thành tiếng. Thanh Viên ở bên chỗ ông ăn một đống đồ ăn vật, một hồi lâu sau cậu ta mới ra khỏi cửa, Hứa Trúc Linh khẩn trương hỏi: “Bố tìm cậu nói chuyện gì thế?”
“Không biết nữa, ông ấy cứ khóc mãi thôi. Trúc Linh, không phải chị nói với em là, đàn ông đổ máu không đổ lệ sao? Ai khóc là người đó không có mạnh mẽ, vậy không phải ông ấy là người yếu đuối sao ạ?”
“Xuyt, nói nhỏ thôi” Hứa Trúc Linh vội vàng che miệng cậu bé lại, sợ giọng cậu bé to quá sẽ lọt vào tai người bên trong.
“Thanh Viên, bình thường đàn ông sẽ không khóc, nhưng khi họ gặp chuyện gì quá thương tâm, vẫn sẽ rơi lệ thôi.” t là thế sao. Vậy mai mốt Thanh Viên không muốn khóc đâu: “Thanh Viên, đi thôi, chị dẫn em đi ăn món ngon” Cô kéo.
tay Thanh Viên rời khỏi đó, còn Cố Thành Trung thì đi vào trong thăm hỏi Cố Đình Sâm.
“Bố, bố còn chưa nói cho con biết, mấy ngày nay khi bố mất tích, rốt cuộc là đã đi đâu?”
“Hầy, trong lòng bố cất giấu một bí mật đã hơn hai mươi năm, cũng đã đến lúc nói cho con biết rồi. Bố đi tham dự hôn lễ của mẹ con, Thanh Viên… chính là con trai của bà ấy”
“Cái gì?
“Úy Như và Phó Minh Nam là anh em, chỉ là hai người đó không phải quan hệ huyết thống thôi, Úy Như là con nuôi. Nhà họ Phó có một căn bệnh di truyền bẩm sinh, cho nên họ thành lập một cái quỹ, chuyên điều trị cho những người bị bệnh bẩm sinh, Úy Như là một trong số đó. Khả năng sống của bà ấy rất thấp, chưa kịp phẫu thuật thì tim đã ngừng đập, sắp đưa đi liệm xác luôn rồi, không ngờ tới kỳ tích lại xảy ra. Nhà họ Phó thấy đứa bé đó đại nạn không chết tất sẽ hạnh phúc tới cuối đường bèn nhận nuôi bà ấy.
Bởi vì cơ thể quá yếu ớt nên không thể phẫu thuật được, bác sĩ từng nói bà ấy sẽ không sống quá hai mươi tuổi. Nhưng cuối cùng bà ấy vẫn tạo nên được kỳ tích, tựa như nhánh cỏ dại ương ngạnh, cố gắng sống sót.