Cô ấy vẫn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra thì đôi môi mỏng của anh ta đã áp lên trên môi cô ấy và hôn thắm thiết.
Bạch Minh Châu trợn to mắt, nhìn khuôn mặt khôi ngô trước mắt mà không thể tin nỗi.
Thế này… Thế này là đang làm gì?
Không hợp lý.
Cô ấy liều mạng giằng co nhưng ngặt nỗi sức của đối phương quá mạnh, căn bản không cho cô ấy phản kháng.
Cuối cùng cô ấy thật sự không còn cách nào nữa, chỉ có thể dùng sức cắn một cái.
Máu tươi… Lập tức chảy ra, khoang miệng đầy mùi máu tanh.
Cô ấy có thể cảm nhận được cơn đau của anh ta, cơ thể anh ta hơi cứng đờ ra, dường như không ngờ được cô ấy sẽ làm như thế.
Nhưng… Sau vài giây ngỡ ngàng thì anh ta lại càng điên cuồng muốn chiếm lấy cô ấy hơn.
Sự bá đạo không có cách nào có thể diễn tả của nụ hôn đó khiến cô ấy thấy hơi khó thở.
Một lúc sau, anh ta buông cô ấy ra với vẻ chưa thỏa mãn, liếm nhẹ lên môi như đang cảm nhận dư vị còn đọng lại.
Bạch Minh Châu bịt miệng lại, hằm hằm trợn anh ta, cô ấy không muốn phí lời với anh ta mà muốn mở cửa xe bước xuống.
Nhưng cửa xe đã bị khóa.
Cô ấy tức giận đấm mạnh lên kính chắn gió một cái.
Ôn Mạc Ngôn liền thấy đau lòng nên nắm chặt lấy tay của cô ấy.
Chỗ khớp ngón tay đã đỏ ửng lên.
“Em làm gì thế?”
Ôn Mạc Ngôn tức giận nói.
“Rốt cuộc chúng ta ai đúng ai sai? Em thật sự đã chịu đựng đủ rồi, rõ ràng là anh ra đi trước, là anh đã từ bỏ thời hạn ba tháng đó trước, bây giờ anh lại như thế là sao?” “Ai nói anh đã từ bỏ? Thiên Âu sinh non nên sức khỏe không được tốt mà bệnh tình của Christie thì lại nặng hơn. Anh trực bên giường của hai người bệnh, bận đến không kịp trở tay. Em có biết lúc anh mệt mỏi nhất, mỗi lần điện thoại sáng lên thì anh đều hi vọng đó là điện thoại hoặc tin nhắn của em, hỏi thăm anh đang làm gì, sống như thế nào không?”
“Anh muốn tìm em nhưng anh nghĩ… Chắc em rất vui, anh trở về sớm làm tiêu tốn thời gian, thời gian đến ngày ước định của chúng ta cũng càng lúc càng gần. Em có thể được giải thoát sớm có phải sẽ thấy rất vui?”
“Anh… Tự cho là mình thông minh, anh tưởng rằng anh là ai? Tất cả đều là do anh nghĩ mà thôi!”
Bạch Minh Châu nổi giận đùng đùng nói.
Anh ta là người luôn cho mình là đúng.
“Vì vậy… Em không muốn giải thoát sớm như thế, em cũng nhớ đến anh đúng không? Vậy tại sao em không tìm anh? Là vì không muốn xuống nước trước sao?”
“Đều tại anh, em là con gái, anh so đo gì với em chứ, anh nên tìm em trước mới đúng!”
Bạch Minh Châu chỉ nói một câu còn Ôn Mạc Ngôn thì tự nói một mình rất nhiều câu, anh ta vui như một đứa trẻ lấy được kẹo, làm gì có cảm giác hung dữ như lúc ban nãy. Đây mới chính là Ôn Mạc Ngôn thật sự.
“Ôn Mạc Ngôn… Có lẽ anh không nên có tình cảm với em, em đối với anh cũng không có bất kỳ ý đồ xấu xa nào cả. Sớm muộn gì anh cũng phải quay trở về với vợ và con anh, anh với em dây dưa với nhau càng lâu, càng không công bằng với hai người bọn họ. Còn em… tiền đồ như gấm, ở phía sau còn có những điều tốt đẹp hơn đang chờ đợi eml”
Bạch Minh Châu không nhịn được phá tan giấc mộng đẹp của Ôn Mạc Ngôn.
Khi nghe thấy lời này, nụ cười trên khóe môi anh ta dần dần ngưng đọng lại.
Còn cô ấy, tiền đồ như gấm.
Ở phía sau còn có những điều tốt đẹp hơn đang chờ đợi cô ấy.
Cô ấy thực sự nghĩ như vậy!
Nắm đấm lặng lẽ siết chặt.