“Anh phải đi tắm nước lạnh đây, nếu không thì chết mất”
“Báo ứng” Cô chui vào trong chăn, giọng nói buồn bã truyền đến.
“Ngoan, đợi anh, anh sẽ trở lại nhanh thôi”
“Anh không được dùng nước lạnh, cũng không được chạm vào vết thương, em sẽ đợi kiểm tra”
“Tuân lệnh, thưa vợ đại nhân” Thái độ của anh rất nghe lời.
Cô lè lưỡi: “Bây giờ nghe lời em thì có tác dụng gì chứ, lúc mấu chốt anh cơ bản không nghe em nói”
“Hả? Lúc mấu chốt là ở trên giường sao?” Hứa Trúc Linh nghe anh nói thế thì tức giận dùng một chân đạp anh xuống giường.
Thật là nói lời không vừa ý là lại nổi giận.
Vì cô đã biết rõ chuyện anh bị thương của anh rồi nên mỗi lần Cố Thành Trung bôi thuốc cũng không cần phải giấu giếm cô nữa. Hứa Trúc Linh cũng ở bên cạnh học hỏi, y thuật khẩn cấp kiểu này lại tăng lên không ít.
Tháng thứ ba, cuối cùng thì cô cũng đã có thể xuất viện.
Cố Thành Trung thấy cô bình phục không tệ nên cũng muốn đi sắp xếp một chút chuyện chi nhánh công ty và chuẩn bị trở về Đà Nẵng.
Hơn nữa anh còn có chuyện khác cần làm.
Khương Anh Tùng ở phía trước vừa lái xe vừa báo cáo kết quả điều tra trong mấy tháng cho anh.
Phần tử khủng bố là thật, hoàng thất đứng ra đàn áp cũng là thật.
Ban đầu phần tử khủng bố định cho nổ tung tòa nhà Trung ương, nhưng thông tin lại bị tiết lộ nên vừa chuẩn bị xuất phát đã bị quân đội bao vây tiêu diệt.
Phần tử khủng bố dọc đường chạy trốn, bọn chúng đã hành động như những gì đã suy tính trước, chạy đến chỗ bệnh viện vắng vẻ.
Tất cả đều chặt chẽ.
“Anh Trung, không điều tra ra được dấu vết nào. Anh chắc chắn muốn đi hoàng cung gặp Vương phi sao?”
“Ừ, lái xe đi!”
Cố Thành Trung ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói vô vị nhưng lại rất lạnh lùng.
Rất nhanh anh đã vào cửa hoàng cung, Lucia cũng không từ chối gặp mặt anh, cho nên Cố Thành Trung rất thuận lợi đi đến tẩm cung Vương phi.
Thật ra Lucia cũng biết rõ, nếu Cố Thành Trung muốn gặp mình thì cho dù cửa có rất nhiều bảo vệ thì cũng sẽ không ngăn cản được bước chân của anh.
Mặc dù đã từ bỏ tình cảm từ lâu rồi, ngoài bản thân mình ra thì cô ta không có khả năng sẽ lại thích một ai khác.
Nhưng trông thấy Cố Thành Trung đi đường vất vả, dáng người cao lớn anh tuấn, gương mặt như ngọc, trái tim đã chết từ lâu của cô ta vẫn không kìm được mà tăng tốc độ đập lên.
Cô ta thiếu chút nữa đã đứng lên đón anh nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.
Cô ta bình tĩnh nói: “Anh Trung, lâu rồi anh vẫn khỏe chứ?”
“Cô và tôi đều là người thông minh, ý đồ tôi đến đây chắc cô cũng biết rõ”
“Chuyện này, thật sự tôi không biết..” Lucia chưa nói hết câu, không ngờ Cố Thành Trung đột nhiên lại đến gần, một tay đặt trên mặt bàn bằng đá, nguyền rủa bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của cô ta.
Hơi dùng sức, từ từ kéo cô ta đứng lên.
Thuộc hạ xung quanh thấy vậy thì đầu sợ ngây người, ngang nhiên hành thích, người này không muốn sống nữa hay sao?
Bọn họ phản ứng lại, từng người rút súng ra chĩa vào Cố Thành Trung.
“Thả Vương phi ral”
“Đừng ra tay, anh ta sẽ không giết tôi đâu” Lucia khó khăn nói ra một câu, sau đó ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Cố Thành Trung: “Anh làm thế này là có ý gì?”
“Hoàng thất ra tay xử phần tử khủng bố khiến một gia đình phải nhập viện. Tin tức lớn như vậy mà vương phi không nghe gì sao? Vợ con của tôi suýt nữa bị chết, món nợ này tôi phải tìm ai để tính sổ đây?”