Từ khi Thẩm Thanh mất đi, Ngôn Minh Phúc không thể vực dậy nổi, tập đoàn Phát Đạt đành giao lại cho Ngôn Phúc Lâm tiếp quản.
Sau đó, số lần xuất hiện của ông ấy cũng ít dần, mỗi lần đều đi cùng với Kỷ Thiên Minh. Ông ấy chưa từng từ bỏ việc báo thù, hiện tại Lance đã rơi vào thế hạ phong, chắc chắn ông ấy sẽ có hành động.
Hứa Trúc Linh nghe anh nói thế thì không kiềm được cảm thán: “Cố Thành Trung, nếu em xảy ra chuyện, liệu anh có thể…”
Cô còn chưa nói xong đã bị Cố Thành Trung lớn tiếng cắt ngang: “Em sẽ không xảy ra chuyện gì không may, không cần nói tới cái loại giả thuyết vô nghĩa này, anh sẽ không nghe, cũng không muốn nghe”
“Em nói là nếu” Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ nói.
“Chữ nếu của em sẽ giết chết anh mất. Anh chưa từng dám nghĩ tới chuyện đó, thế mà em lại nhắc tới trước mặt anh ư?”
Cố Thành Trung ôm chặt cô vào lòng, trong giọng nói mang theo sự ôn hòa, nhưng cũng có một chút hoảng loạn.
Cái loại giả thuyết này đúng là muốn mạng của người ta mà.
“Em sợ anh sẽ giống như bố nuôi, biến thành người điên, trong lòng chỉ có suy nghĩ muốn báo thù.”
“Hứa Trúc Linh, khi anh hai gặp chuyện không may, anh có thể chịu nhục, ngủ đông suốt bốn năm ròng chỉ để đợi ngày trả thù Cố Triệt và Kettering. Em là người trên đầu quả tim của anh, nếu em xảy ra chuyện gì, em cảm thấy anh sẽ không phát điên sao? Anh chắc chắn sẽ hóa thành ác quỷ địa ngục, khiến những người đã tổn thương em phải chết không toàn thây!
Nhưng khi đó, anh sẽ không nhãn nại lâu như vậy đâu, anh sẽ thẳng tay dùng thủ đoạn tàn độc nhất để cho những người đó cảm nhận nỗi đau mất đi người yêu thương nhất, khiến cho người thân nhất của bọn họ rơi vào tay kẻ thù. Anh không phải hạng người lương thiện gì, chỉ vì em nên anh mới nguyện ý trở thành người tốt. Nhưng cũng vì em, anh có thể trở thành kẻ địch của toàn thế giới, đối nghịch với toàn thiên hạ!” Lời nói này đong đầy cừu hận.
“Cho nên, đừng cho anh cơ hội biến thành kẻ điên, em phải sống thật tốt” Câu nói cuối cùng của anh gần như là lời van nài.
Tâm của cô chợt trở nên mềm nhũn, thì ra được người đặt ở đầu quả tim mà yêu thương chiều chuộng, là chuyện hạnh phúc như thế.
Hứa Trúc Linh ôm chặt lấy anh, mũi nóng lên, khóe mắt cũng đỏ ửng. Một dòng chất lỏng chậm rãi chảy xuống, cô cố nén tiếng nức nở, nói: “Cố Thành Trung, em sẽ không cho anh cơ hội nổi điên, em sẽ cùng anh sống thật hạnh phúc”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, vậy thì tốt..” Anh cẩn thận lặp lại câu nói tới tận ba lần.
Rất nhanh sẽ tới ngày diễn ra buổi tiệc từ thiện, bụng của Hứa Trúc Linh đã lớn rồi, nên lễ phục là phải đặt may, nhà thiết kế đã được mời đến mấy ngày rồi.
Cố Thành Trung đặt ra yêu cầu: “Không được lộ ngực, lộ đùi, váy phải dài qua đầu gối, phần lưng, xương quai xanh, phần eo,.. tất cả phải che lại hết cho tôi. Cái gì? Anh thấy tôi bảo thủ? Đúng, phải bảo thủ! Tiệc kéo dài tới khuya, bụng vợ tôi lại lớn rồi, nếu cái váy này của mấy người quá thiếu vải, làm vợ tôi bị lạnh thì sao đây, anh nói tôi nghe xem?”
Hứa Trúc Linh đứng bên cạnh nghe hết mọi chuyện cảm thấy vô cùng đau đầu. Cô nhìn thấy mặt mày nhà thiết kế vô cùng trầm trọng, khóc không ra nước mắt, rõ ràng suy nghĩ đâm đầu chết quách cho rồi cũng đã có.
“Cố Thành Trung, rốt cuộc là anh sợ em bị lạnh, hay là sợ em để lộ da thịt làm anh ghen hả?”
“Đương nhiên là vì lý do trước, anh là người nhỏ nhen như vậy sao?”
“Còn nữa, nhớ chuẩn bị một đôi giày đế bằng thật thoải mái, phần đế phải thật mềm mại mới được” Cố Thành Trung nói xong yêu cầu, nhà thiết kế quả thực vừa khóc vừa ra khỏi cửa.
Bộ lễ phục dưới sự cố gắng đẩy nhanh tốc độ của nhiều người, cuối cùng đã hoàn thành trước ngày diễn ra tiệc đêm.
Tay dài, cổ cao, váy dài qua gối, thế mà lại là một bộ váy mang phong cách quý tộc phục cổ.