Bên cạnh đều là những người có danh tiếng lừng lẫy khắp nơi, chỉ cần nhắc đến tên của họ thôi là cũng đã đủ để người khác chết khiếp, mà cô lại nhận được cái vinh hạnh ấy khi có thể được bắt tay chào hỏi với bọn họ.
“Vậy cô có thể nào đi chỗ khác chơi để cho tôi và Diên có một không gian riêng tư được chứ?”
Tuy Halley vừa cười vừa nói nhưng ý đe dọa trong lời nói thì lợi rất rõ ràng.
“À…”
Hứa Trúc Linh lập tức gật đầu đánh rụp, tranh thủ thời gian chuồn đi chỗ khác.
Nếu như bị hoàng từ ghi thù thì không phải là mình bị tuyệt đường sống rồi hay sao?
Diên nhìn cô đang liên tục bước đi rời khỏi đầy, ngay tức thì không kìm được mà nhăn mày lại.
“Anh dọa đến cô ấy rồi kìa “Em có vẻ rất quan tâm cô ta nhiều
Halley biết tính tình của Diện, lúc nào cũng luôn lạnh lùng, cho dù là đối với Josh thì vẫn như thế Nhưng bây giờ lại vì đứa con gái này mà gương mặt lạnh ấy lại phải nhíu mày, “Halley, nếu như anh rất muốn biết lí do vì sao tôi không thể đi cùng anh, không bằng anh cứ đi về hỏi hỏi vương hậu Diana đi. Chỉ sợ hai anh em chúng tôi không thể có được vinh hạnh nhận được ân sủng của hoàng thất rồi.”
“Lời này của em là có ý gì?” Halley nhíu mạnh đối mày, trong lòng dâng lên một thứ dự cảm mơ hồ.
Diên không nói thêm gì, chỉ để Chú Strzyga đưa mình rời đi.
Đến lúc đã đi xa nơi đó, Chủ Strzyga mới mờ miệng hỏi: “Bây giờ chuẩn bị nói cho hoàng từ và công chúa biết hay sao?”
“Cũng đã đến lúc rồi, huống chi bọn họ vẫn luôn là người bên phía chúng ta, biết được sự thật sớm một chút cũng tốt, tránh cho sau này lại vì yêu mà sinh hận thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến chúng ta.
“Nhưng mà tôi sợ bọn họ sẽ không chịu nổi củ sóc này. Hoàng tử Halley biết cậu là nam chưa? Công chúa Cecilia mà biết cầu hai thích đàn ông… Chuyện này đúng thật là lực tác động cực kì lớn.”
Diễn chỉ có thể lắc đấu trong sự bất đắc đi, cậu ấy cũng không muốn phá hủy đóa hoa của hoàng thất phải héo úa.
Hứa Trúc Linh đã nhận ra bản thân mình bị lạc đường mất rồi.
Tòa thành này quá lớn, phòng nào cũng toàn là kiến trúc cổ đại, vì vậy cho nên giống nhau như đúc. Rõ ràng là cô đã quay trở lại con đường cũ, nhưng lại không tìm ra nơi ở của ở chỗ nào.
Cuối cùng cô đành phải chịu miệng đẳng lưỡi khô mà tìm đại một nơi nào đó rồi ngồi xuống,
Ngay trước mặt cô là một cái hồ nhân tạo, phía trong còn có cả thiên nga trắng muốt xinh đẹp tuyệt trần, lúc này đang chải chuốt bộ lông của mình một cách vô cùng nhã nhặn. không hề hoảng sợ khi gặp người lạ, cho dù nhìn thấy có người đi qua thì cũng sẽ không bỏ đi mà ngược lại còn xòe cánh chờ được cho ăn.
Đây là lần đầu tiên Hứa Trúc Linh có thể được vuốt đầu thiên nga ở khoảng cách gần như thế này.
Trước đây có chỉ mới nhìn thấy ở vườn bách thủ mà thôi.
Cô ngồi ở bên hồ hóng mát, những làn gió nhẹ thoảng thoảng thổi tới rất mát,
Cô đang đợi Diễn đến đây tìm mình bởi vì cô thực sự không đi nổi nữa rồi, cảm giác cứ như đang lạc vào một mê cung.
Đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người bỗng bước vào với điệu bộ vội vàng.
Đôi mắt cô bỗng chốc co lại, đúng thực là khó có thể ngờ tới, thế mà cô lại gặp được Phó Minh Tước ở ndi này.
Hơn nữa, còn một người khác đang đi bên cạnh anh ta. Cô không nhận ra người này nhưng hình như nhìn rất quen.
Giống… Lucia.
Có phải đó là Lance, anh trai của Lucia không nhỉ? Cô vừa liếc thấy bọn họ đang đi về phía hồ nhân tạo thì theo bản năng mà trốn sau tảng đá.
Tảng đá rất lớn cho nên có thể dễ dàng che hết được dáng người mảnh khảnh của cô, đến cả cái bóng cũng không hề bị lộ ra.
Hai người bọn họ nói chuyện vô cùng say sưa, cũng chẳng ngờ được nơi này lại có người ngoài.
“phó Minh Tước, tôi biết mặc dù trên danh nghĩa anh phục vụ quên mình vì tôi nhưng chưa từng có một lần nào thực sự chân thành với tôi. Anh chỉ làm chuyện mà anh muốn làm, không hề nghĩ tới chuyện ám sát Josh và K, đúng chứ?”
“Tôi chưa bao giờ là thuộc hạ của anh, tôi cũng đâu phải là người không có thân phận gì. Anh Lance đây muốn sai bảo tôi, muốn tôi thay anh giết người cũng phải xem xem anh có thể lấy ra được thứ mà tôi muốn hay không.
Khóe miệng Phó Minh Tước mìm cười, hiện lên một vòng cung mi hoặc.
Hệt như là Con dơi đang thèm khát máu tươi, chao liệng trong màn đêm u tối, tòa ra hơi thở nguy hiểm.
Dẫu rằng anh ta bị soi rọi dưới ánh mặt trời thì Hứa Trúc Linh vẫn không thể hiểu được rốt cuộc người này đang muốn làm gì.
Thần bí khó lường, vô cùng nguy hiểm.
“Vậy xin hỏi anh muốn thử gì đây?”
Phó Minh Tước đang chuẩn bị nói thì bỗng nhiên nhận ra cái gì đó, liếc mắt sang chỗ tối, lên tiếng: “Chuyện này đương nhiên tôi sẽ nói với anh vào khi khác, nhưng bây giờ tôi còn chuyện khác quan trong hdn.”
“Không biết anh có chuyện gì muốn làm “
“không thể trả lời được, tôi còn có việc, xin phép rời đi trước.”
Vừa nói xong, Phó Minh Tước vội vàng rời đi ngay tức thì.
Lance đưa mắt nhìn anh ta đi xa, đôi mắt phượng dần trở nên u ám, thậm chí còn giậm mạnh chân xuống đất một phát, lộ ra vẻ mặt hung ác.
“Phó Minh Tước, cứ chờ đi, sớm muộn rồi sẽ có một ngày tôi sẽ khiến anh phải hối hận.”
Dứt lời, Lance tức giận bỏ đi.
Sau khi Hứa Trúc Linh đã chắc chắn rằng hai vị nhân vật lớn này đã đi hết mới dám run rẩy bước ra từ đẳng sau tảng đá, lau mổ hội trên trán.
Van may là minh chưa nghe trộm được nội dung gì quan trọng của cuộc nói chuyện, nếu không thì cái mạng nhỏ này của mình cũng khó mà giữ được.
Cô cảm thấy Kettering đã không còn là một nơi an toàn, vẫn nên về nhà cùng với Cổ Thành Trung thì hay hon.
Cô đang chán nản định rời khỏi đó thì bằng sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập, khiến cô giật này mình, không dám quay đầu lại mà cứ thế bước đi nhanh hơn nữa.
Ai ngờ đâu tốc độ sau lưng cũng càng lúc càng nhanh hơn, đang dần tới gần phía cô.
Cô bị dọa không hề nhẹ, đi lên trên hàng đá cuội sát mép bờ của hồ nhân tạo, nhưng đột nhiên lại bị trượt chân, cả người bổ nhào xuống lòng hồ.
Đúng lúc này, trên người cô bỗng xuất hiện một cánh tay mạnh mẽ ôm quanh người cô, nắm chặt eo của cô, kéo cô vào trong ngực.
Lúc bấy giờ, cô mới kịp nhìn rõ người đến, hóa ra là Phó Minh Tước.
Từ sau khi cô có quan hệ đồng minh với nhà họ Quý đến giờ, hai người vẫn chưa có dịp gặp lại. Không ngờ lại gặp nhau ở Kettering này.
Cô biết Phó Minh Tước không phải người lượng thiện nhưng cũng không nghĩ đến chuyện anh ta có liên quan tới Lance, cho nên… Anh ta là kẻ địch của Josh thật hay sao?
Cô chưa kịp mở miệng nói chuyện thì bên tại đã vang lên giọng điệu trêu tức êm ái của anh ta: “Thấy tôi là đã nghĩ quản, muốn đâm đầu xuống hồ tự từ đây cd à?”
“Tôi… tôi không hề có suy nghĩ đó”
Cô tỉnh táo lại, nói với giọng điệu chán chường. Cô đẩy người của anh ta ra, hai người đã thôi không sát gần nhau.
Phó Minh Tước nhếch môi cười cười, cũng đã lâu rồi chưa thấy cô nhóc này, bây giờ gặp lại đúng là vẫn… Y nguyên.
Dường như khoảnh khắc ấy, vạn vật xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại nội tâm thật thà chưa bao giờ đổi thay của cô, vẫn cứ làm cho người khác cảm thấy dễ chịu, loại cảm giác này thật tốt biết bao.
“Kettering nguy hiểm hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, không có việc gì thì không nên chạy lung tung, cũng đừng nên nghe lén người người khác nói chuyện.”
Hứa Trúc Linh nghe anh ta nói thế thì ngay lập tức đã hiểu, anh ta biết chuyện mình trốn ở phía sau tàng đá vừa nãy.
“Sao anh lại phát hiện được?”
“Tôi là sát thủ, đường nhiên sẽ rất nhạy cảm đối với môi trường xung quanh “
“Cho nên, anh cố ý không nói ra thử anh muốn chứ gì?”
“Quả tanh tưởi, nếu có biết thì sẽ không tốt.
Anh ta đưa tay lên sở đầu của cô rất tự nhiên, động tác văn nhẹ nhàng như thế.
Húa Trúc Linh không kìm được mà chửi bậy trong lòng, hành động này sao lại giống như đang vuốt mèo vuốt chó thế nhỉ?
Trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, bèn lùi về phía sau một bước rồi nói: “Vậy anh có biết Lance chờ sau khi anh rời đi đã mắng chửi anh, nói rằng sẽ khiến cho anh không được yên ổn gì đó hay không?”
“Tôi biết ”
Anh ta đáp nhẹ như lông hồng, cũng không hề bất
Ngược lại, Hứa Trúc Linh đã không còn giữ được ngo. bình tĩnh.
“Nếu như anh đã biết, tại sao lại còn hợp tác cùng với một nhân vật nguy hiểm như thế chứ?”
“Chẳng lẽ tôi không nguy hiểm ư?” Anh ta cười nói: “Cô tưởng tôi không biết Lance đang suy nghĩ gì hay sao? Nhưng thế thì đã sao, thuận theo nhu cầu hai bên thôi, nếu như anh ta có khả năng giết được tôi thì đã ra tay từ lâu lắm rồi, cần gì phải nhịn tôi đến tận bây giờ chứ?” Hứa Trúc Linh nghe vậy, ngẫm lại cũng thấy đúng, chắc chắn là quan hệ song phương cùng có lợi cho nên mới có thể chung sống hòa bình được.
Quả nhiên là cô đã nghĩ quả đơn giản.
Cô vẫn luôn cho rằng việc người với người ở chung với nhau chỉ cần tình cảm là đủ. Bây giờ mới biết được, hóa ra giữa những nhân vật lớn với nhau, người với người mà ở chung là cần tổn tại lợi ích.