Ôn Thanh Hoàn nhận ra được sự khác thường của cô, không khỏi lo lắng hỏi: “Cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Tôi… tôi có chuyện gấp cần tìm Diên”
Cô luống cuống nói xong liền quay người rời đi.
Ôn Thanh Hoàn nhặt điện thoại di động của cô lên, nhìn thấy cuộc gọi đã kết thúc, là cuộc gọi đến của Cố Thành Trung, lẽ nào.
Cố Thành Trung đã gặp chuyện gì rồi Hứa Trúc Linh tìm tới Diên, nhờ cậu ấy đưa mình đi tìm Cố Thành Trung.
Nhất định phải làm rõ chuyện này.
Diên nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô, hơi đau lòng nhưng không có cách nào từ chối.
Nhưng mà dinh thự lớn như vậy, nếu muốn tìm ra Cố Thành Trung không phải là chuyện dễ dàng, Thời gian từng giây từng phút trôi qua…
Cố Thành Trung vừa mở mắt ra đã ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc từ cơ thể của mình.
Nhưng mà anh đang năm trần truồng trên giường, bên cạnh còn có… Lucia đang ngủ say.
Ngay tức khắc trong lòng anh cảm thấy hoảng sợ, ý thức được chuyện gì đó, lập tức đứng dậy.
Lucia bị đánh thức, có chút ngây người nhìn anh.
“Bonnie à, có chuyện gì vậy?”
“Tại sao tôi lại ở đây?”
Anh nhanh chóng mặc quần áo vào, không biết vì sao nhưng để Lucia nhìn thấy cơ thể của mình, anh cảm thấy có hơi buồn nôn.
‘Yêu một người, cơ thể và trái tim mãi mãi chỉ thuộc về một người duy nhất.
Lucia không hề trả lời, cửa phòng bất ngờ bị mở ra, người quản gia trực tiếp bước vào.
“Cô ba, ông chủ dặn tôi mời cô ra chào hỏi khách khứa…”
Lời còn chưa nói hết, lập tức đứng trơ người ra.
“Ông chủ, có chuyện lớn rồi!”
Người quản gia phản ứng lại quát mảng vội vàng bỏ đi Cố Thành Trung nghe vậy, trong lòng trùng xuống, lập tức hiểu được thủ đoạn Lucia.
Anh quay người lại, dùng một tay bóp cổ cô ta, liếc mắt giọng lạnh lùng nói: “Cô dám dùng thủ đoạn với tôi?”
“Em yêu anh nên em mới phải làm như vậy”
“Tôi không cần tình yêu của cô, từ lâu chuyện của hai chúng ta đã là không thể rồi!”
Giọng nói của anh trầm và khàn, mang theo sự tức giận.
Những chữ này, từng chữ từng chữ một vô cùng rõ ràng, như là đang nhắc nhở Lucia về sự thật tàn khốc này.
“Em không tin! Em và anh là một đôi trời sinh, Hứa Trúc Linh là cái gì chứ?”
Lucia gào thét, xé quần áo của anh.
Cố Thành Trung biết lúc này không có thời gian để ở đây đôi co với cô ta, điều quan trọng là phải mau chóng rời đi, nếu như bị người khác nhìn thấy, có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Anh dùng sức đẩy Lucia ra, đang định bước rời đi thì có người đã đến đây.
Người đến không phải là Antonio, mà là Hứa Trúc Linh và Diên.
Sau khi tìm ở một vài chỗ, rốt cuộc cũng tìm được chỗ này.
Vừa vào cửa, lập tức thấy trên mặt đất là một mớ hỗn độn.
Trên mặt đất đều là quần áo của hai người.
Cơ thể Lucia trần trồng năm trên giường, mà quần áo của Cố Thành Trung cũng xốc xếch, áo sơ mi cũng chưa kịp gài nút.
Trên người anh là một mùi rượu nồng nặc phát ra, có thể là do say rượu rồi làm loạn.
Trên đường đến đây bản thân cô đã tự nhủ, chuyện này không phải là thật, nhất định là một âm mưa của Lucia.
Nhưng mà tận mắt nhìn thấy chuyệt đầu óc cô quay cuồng, ngay lập tức ti như bị đâm ngàn nhát dao, từ từ rỉ máu.
Đây đều là sự thật…
“Trúc Linh”
Cố Thành Trung cau mày thật chật, nhìn gương mặt trăng bệnh của cô, lập tức biết được cô đã hiếu lầm.
Anh vội vàng bước chân tới chỗ cô, nói: “Mọi chuyện không như em nghĩ đâu”
Nhưng mà..
này, im Giống như Hứa Trúc Linh đang sợ hãi, bước lùi về sau một bước.
“Anh đừng nên bước tới đây”
Cô gấp gáp nói từng chữ, anh thanh sợ hãi và lộn xộn.
Cố Thành Trung nghe được âm thanh nghẹn ngào của cô, hai chân như bị giữ chặt lại, đứng im tại chỗ, không cách nào nhúc nhích được.
Cô đã hiểu lầm anh.
Bức tường tin tưởng vô cùng kiên cố giữa hai người, bây giờ đã bất ngờ sụp đổ.
Anh làm sao biết được, còn có một cuộc gọi điện thoại khác, trong đó có đầy đủ “sự thật sau buổi tiệc rượu” của anh.
Trong lúc hai người đang im lặng, vô cùng căng thẳng, bên ngoài đã có người vội vàng chạy đến.
Người đến không chỉ là Antonio mà còn có thêm mấy người trong hoàng gia và một vài vị khách.
Mọi người vừa mở cửa để vào trong xem tình hình ngay lập tức đã sáng tỏ mọi chuyện.
“Chuyện gì thế này? Ông nói cô ba xảy ra chuyện lớn, chính là chuyện này sao?”
Antonio tức giận, nhìn người quản gia bên cạnh.
Người quản gia run rẩy, không dám trả lời Trong đó, sắc mặt khó coi nhất chính là của vua Charles.
Cách đây không lâu ở buổi tiệc rượu, ngay trước mặt nhiều người đã chỉ đích danh Lucia là vương phi của mình, cũng không ngờ là bản thân bị mất mặt nhanh đến như vậy.
Cố Thành Trung đã tát vào bộ mặt hoàng gia một cái thật đau.
Lucia quấn một chiếc chăn mỏng, che đi cơ thể nuột nà của mình, quỳ trên mặt đất, sau đó khóc như mưa.
“Bố ơi, con và Bonnie là thật lòng yêu nhau, nhưng bởi vì có một số hiểu lầm mà tạm xa nhau một thời gian. Ngay sau đó hai đứa con mới cảm thấy đau khổ, bây giờ ở cùng một chỗ, nói ra hết những hiểu lầm, mới thấy rõ vị trí trong lòng nhau”
“Con gái là thật lòng yêu Bonnie, con tin rãng Bonnie cũng yêu con và nhất định sẽ chịu trách nhiệm với con. Con mong bố, hãy tác thành cho hai đứa con!”
Lucia nói với vẻ xúc động, những người ở đây đều cảm thấy cảm động, giống như nhìn thấy một đôi yêu nhau nhưng do nhiều nguyên nhân mà không được ở bên nhau, vô cùng đau buồn, nhưng hiện tại đã bất chấp mọi thứ, dũng cảm chấp nhận nhau.
Ánh mắt của Antonio phức tạp, liếc nhìn Cố Thành Trung mà cũng nhìn bản thân ông ta.
Cố Thành Trung không phải kẻ ngốc, nhất định biết được rượu đã bị bỏ thuốc.
Nhưng anh chỉ có thể im lặng chịu đựng, bởi vì đã có… bằng chứng xác thực.
Antonio nhìn sang Charles với vẻ mặt đau khổ: “Vua Charles, tôi không biết cách dạy con gái, Gia tộc Kettering đã làm ra chuyện xấu hố này, còn làm xấu đi bộ mặt hoàng gia, tội của tôi đáng chết. Có gì xin hãy trừng phạt một mình tôi, xin anh hãy bỏ qua cho Lucia”
Charles cau mày giận dữ, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Antonio tự mình tạo ra áp lực, anh ta làm sao không dám nể mặt.
Anh ta nở nụ cười tươi rói và nói: “Nếu hai người đã thật lòng yêu nhau, tôi đương nhiên là sẽ tác thành. Xem ra tôi không có duyên với Lucia, tôi còn phải tiếp tục tìm cô gái định mệnh của đời mình rồi”
Anh ta dù sao cũng là người trong hoàng gia, làm sao mà vui buồn có thể tùy tiện thể hiện trên mặt được.
Huống hồ, đây không phải là thời điểm để làm ồn ï với gia tộc Kettering.
“Cám ơn vua Charles đã tác hợp, vậy tôi cũng phải vì con gái tôi mà lấy lại công bằng.
Cậu Thành Trung, xin hỏi khi nào cậu sẽ chịu trách nhiệm với con gái của tôi, cưới con bé làm vợ”
“Tôi đã có vợ chưa cưới rồi, cả đời này tôi sẽ không lấy người con gái khác làm vợ”
Sau khi Cố Thành Trung xem bọn họ kẻ xướng người họa, rốt cuộc cũng mở miệng nói, từng chữ từng chữ một phát ra vô cùng rõ ràng.
Lời vừa nói ra, mọi người mới ý thức được Hứa Trúc Linh vẫn còn ở chỗ này.
Cô đứng thẳng người, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, giống như máu trên toàn bộ cơ thể đều bị rút sạch.
Cô rất gầy, như thể chỉ cần một cơn gió đã có thể lập tức thổi bay cô.
Mọi người rất lo lắng cô không thể chịu nổi đả kích này, sẽ ngất xỉu, nhưng ma cô vẫn kiên cường đứng thẳng, như là cột bê tông cốt thép, sẽ không bao giờ ngã xuống được.
Antonio nghe vậy, dùng sức gõ cây gậy chống xuống đất, làm cho mọi người khiếp sợ đến nổi không dám thở.
Hôm nay, đúng là có thể xem trò hay.
“Chuyện này là như thế nào? Hai người cũng chưa kết hôn, lẽ nào cậu dự định không chịu trách nhiệm với Lucia hay sao chứ?”
“Chịu trách nhiệm?” Cố Thành Trung nghe nói như thế, giống như nghe được một câu chuyện hài, khóe miệng nhếch lên một vòng cung lạnh lẽo khiến người khác hoảng sợ.