Ánh mắt của cô ấy luôn hướng về phía xa xăm, đợi anh ta quay trở lại.
Ông chủ thuyết phục cô ấy không được, nên rót một cốc nước nóng để cô ấy làm ấm cơ thể.
Cô không chịu ăn gì cả, thực sự không có tâm trạng để ăn.
Cô đợi một mạch từ giữa trưa cho đến khi trời trở tối.
Sau bốn giờ chiều, mặt trời bắt đầu lặn, chẳng mấy chốc đã khuất bóng.
Cô ấy đứng dưới ngọn đèn đường, cơ thể cứng đờ vì lạnh.
Cô ấy cảm thấy mình không cần phải đợi một giấc ngủ say rồi, bây giờ chẳng khác gì muốn bỏ mạng tại nơi này.
Lạnh… thực sự rất lạnh.
Nhưng cái lạnh của cơ thể không lạnh bằng một phần vạn của trái tim.
Trái tim của cô ấy, từ giây phút anh ta rời bỏ đi, đã đóng băng mất rồi, không thể nào tan chảy được nữa.
Anh ta… thật sự không cần mình nữa sao?
Mấy ngày nay cô cẩn thận chỉ dạy cực khổ như vậy, nhưng học sinh ngu ngốc này không hề để tâm một chút nào cả. Lúc này phải gõ lên bảng đen rút ra ý chính tự kiểm điểm lại mình.
Ngu ngốc.
Hắc Ảnh ngu ngốc!
Ánh mắt của cô ấy càng lúc càng mơ hồ, mí mắt rất nặng, như thể bị đeo chì vậy.
Cho đến khi, chút nhiệt lượng cuối cùng trên cơ thể cũng cạn kiệt.
Cuối cùng cô ấy không thể chịu đựng được nữa, thân thể ngã nhào ra Sau.
Cô ấy ngã xuống nền tuyết, thân thể không còn tri giác.
Tuyết… lại tiếp tục rơi, giống như lông ngỗng, nhẹ nhàng rơi lên mí mắt cô ấy.
Hình như cô ấy nghe thấy tiếng bước chân, rất gấp gáp, chạy về phía cô ấy.
Cô muốn đứng dậy xem thử người đó là ai, nhưng cô ấy không còn sức lực.
Cuối cùng, nặng nề nhắm mắt lại.
Châu Vũ cảm thấy cô ấy đã có một giấc mơ rất dài rất dài, mười tám năm qua của cô ấy giống như một cuộn phim đang tua nhanh lại trong trí nhớ.
Nhưng cuối cùng lại dừng lại nơi hình bóng Hắc Ảnh.
- Mười tám năm đầu tiên chỉ là ôn lại hồi ức ngắn ngủi, nhưng khi đến hình ảnh của anh ta, từ khi quen biết Dương Việt cho đến nay, mỗi một khung cảnh đều được chiếu đi chiếu lại nhiều lần.
Hết lần này đến lần khác.
Có người nói rằng, khi một người sắp chết, người đó sẽ nhìn thấy cuộc đời của mình.
Người nhìn thấy nhiều nhất, chính là người có tình cảm gắn bó sâu sắc nhất với mình.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, là để mình ghi nhớ thật sâu, cho dù đã uống nước canh Mạnh Bà, đến kiếp sau vần sẽ có cảm giác quen thuộc như khắc vào xương tủy.