Tại sao lại cảm thấy rất có lý, cô không thể nào cãi lại được.
Nhưng sao lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Chuyện này… không trách cô mà chỉ trách đứa nhỏ và Cố Thành Trung sao?
“Cho nên… cho nên không phải là em sai à?” Cô há miệng tròn vo chỉ chỉ vào cái mũi của cô, nhìn rất là vô tội.
“Đương nhiên, trách anh không cố gắng, trách con không chịu tranh giành thì có liên quan gì đến em. Giống như việc sinh con trai hay con gái vậy. Nếu anh thích con trai thì lại sinh ra con gái, còn anh thích con gái thì lại sinh ra con trai thì tự nhiên trách em làm sao được?” Hứa Trúc Linh cảm thấy đầu óc của cô bắt đầu mơ hồ.
Cô không thể đi lại được nữa..
Cố Thiện Linh đứng bên cạnh cười như nắc nẻ rồi nói: “Cố Thành Trung, thường ngày em vẫn lý sự như vậy để lừa dối vợ em đó à “Lừa dối? Anh hai, anh cũng thấy được anh ấy lừa dối em đúng không? Hèn gì em cứ cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ ở đây, nghe không quen tức chết em rồi”
“Anh hai, anh nhiều chuyện quá rồi đó. Anh có thể bớt nói lại chút không?” Cố Thành Trung tỏ vẻ không vui, anh vất vả lắm mới tự bào chữa để lừa được cô mà không ngờ chỉ một câu nói của Cố Thiện Linh đã khiến anh lộ nguyên hình.
Cố Thiện Linh cố giấu nụ cười rồi khoát tay nói: “Không có gì, em cứ nói tiếp đi”
“Cho nên không trách anh, hết thảy đều trách em. Anh đừng tự trách, cũng đừng nghĩ ăn không được. Bánh này ngọt nhưng không ngấy, nếm thử chút đi” Hứa Trúc Linh kéo bánh ngọt lại. Mặc dù cô biết Cố Thành Trung trời sinh đã là một nhà đàm phán, đã biết anh vừa mở miệng là sế nói quá và cũng không chân thật.
Cô thưởng thức bánh kem, thật sự là rất ngon.
Đã lâu rồi cô không được ăn những thứ linh tinh như vậy.
Ăn xong thì Josh đi vào nhà vệ sinh trước, vốn dĩ Hứa Trúc Linh cũng không muốn đi nhưng nhìn thấy quần áo của cô bị dơ thì liền đi theo.
Bởi vì đang là thời gian làm việc nên cửa hàng bánh ngọt không có người.
Cho nên khi đi vệ sinh cũng không cần phải chờ đợi người khác, đỡ mất thời gian.
Hứa Trúc Linh vừa bước vào nhà vệ sinh thì chợt nghe ở phòng bên cạnh truyền đến tiếng ho khan dữ dội.
Đây là… tiếng ho của Josh.
Cô biết sức khỏe của Josh không tốt nhưng tiếng ho khan như vậy khiến người ta cảm thấy sợ hãi, giống như rất thống khổ vậy.
Cô vội vàng đẩy cánh cửa ra thì thấy Josh đang lau vết máu ở khóe miệng, đầu ngón tay còn đang dính đầy máu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Josh hoảng hốt, nhanh chóng cuống cuồng lau sạch vết máu.
Cô ta gượng gạo nói: “Sao… sao em lại tới đây?”
“Josh… chị vừa mới…” Cô muốn nhìn xem tay của Josh, chắc chắn có dính vết máu.
Cô không nhìn lầm, Josh đã ói ra máu.
“Vừa nãy không có gì hết” Cô ta vội vã đi vào rửa mặt ở cái bồn bên cạnh, mở vòi nước rửa sạch.
“Vậy em đi nói cho anh hai biết” Hứa Trúc Linh xoay người định chạy đi thì bị Josh hoảng loạn giữ chặt lại.
“Đừng nói cho Cố Thiện Linh biết.”
“Rốt cuộc chị làm sao vậy? Sao lại gạt anh hai?”
“Trúc Linh… em có biết Thiện Linh vì chị mà mới ở lại Kettering chứ?”
“Vì phu nhân bắt chị để uy hiếp anh hai nên anh hai mới ở lại đó”
“Nhưng chị không muốn anh ấy ở lại. Chỉ cần chị còn sống thì anh ấy sẽ không đi” Giọng nói khàn khàn của Josh vang lên.