Bản thân mình vốn nên có một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, cùng bên nhau đến bạc đầu với người yêu, nhưng bây giờ…
Nếu như ngay từ lúc đầu, cậu nhận mệnh cảm thấy đây chính là cuộc sống của cậu và Hứa Trúc Linh, cậu tự nhận là xui xẻo.
Nhưng vậy mà bây giờ lại biết được, đây không phải là số mệnh của cậu.
Số mệnh ban đầu của cậu là nắm tay cả đời cùng với người yêu thương.
Sao cậu có thể tiếp nhận chuyện này được.
Trong phút chốc, trời đất quay cuồng, vậy mà cậu không thể chống đỡ được, nặng nề ngã xuống đất một cái bịch.
Hai mắt của cậu trống rỗng nhìn lên trên trần nhà, chịu đựng lâu như vậy, cũng chưa từng nghĩ sẽ khóc lóc.
Nhưng mà giờ phút này, nước mắt vốn không thể kiềm chế được chảy ra khỏi khóe mắt, rơi ướt trên thảm rồi biến mất không còn thấy gì nữa.
Sắc mặt của cậu trắng bệch, cánh môi khô khốc, dường như đã mất hết tất cả sức sống.
“Cậu ta… Cậu ta làm sao vậy?”
Kỷ Nguyệt Trâm núp ở sau lưng William, đưa đầu ra thăm dò cẩn thận hỏi.
William mím môi không nói gì, vậy mà giờ phút này lại vô cùng đồng tình với Diên.
Anh ta kéo Kỷ Nguyệt Trâm ra ngoài, để Constantine lại trông coi Diên.
Anh ta biết cậu sẽ không chết, sẽ chỉ trở nên càng điên cuồng hơn.
Trên đường đi, William không nói một câu nào.
Kỷ Nguyệt Trâm cũng không biết là mình cần đi đến nơi nào nên đành phải đi theo anh ta.
Hơn nữa, lúc ra khỏi cửa cô ta mới phát hiện, vậy mà hai người vẫn đang nắm tay.
Cô ta đã thử vùng vãy nhiều lần, nhưng vẫn không rút ra được, gọi tên của anh ta thì anh ta cũng không để ý đến.
Diên giống như mất đi linh hồn, cô ta có thể hiểu được, dù sao lượng thông tin to lớn như vậy cũng thật sự đả kích người ta.
Nhưng… Vì sao William cũng trở nên im lặng như vậy chứ?
Chẳng lẽ là cảm động lây sao?
William nhìn thấy Diên lúc nãy giây phút ấy giống như nhìn thấy bản thân năm đó, bị quốc gia thân yêu phản bội, bị quân nhân mà mình ngưỡng mộ phản bội.
Trong lúc anh ta mất đi tất cả, còn phải trơ mắt nhìn người mà mình yêu thương nhất chết ngay trước mặt.
Vào giây phút đó dường như anh ta đã bị toàn thế giới vứt bỏ.
Cho nên, anh ta căm hận quốc gia này.
Anh ta trở lại phòng sách ngồi xuống, mới phát hiện ra phía sau lưng còn có một người khác.
“Sao cô lại đến đây?”
Lông mày của anh ta có chút nhíu lại, tâm trạng không tốt.
Tính cách của anh ta đối xử với phụ nữ luôn rất tốt, nhưng bây giờ tâm trạng của anh ta rất nặng nề, không thể tốt được.
“Cái đó… Anh nắm tay tôi cả đoạn đường, bao giờ mới buông ra, nắm chặt tôi đau quá”
Cô ta có chút thẹn thùng, cũng rất tội nghiệp mà nói.