Anh không cố tình, chắc chắn là có tình huống bất ngờ xảy ra.
Anh yêu mình, chung thủy với mình cả thể xác lẫn tâm hồn, chắc chắn là anh có nỗi niềm khó nói.
Mình phải tin Cố Thành Trung!
Cô hoảng loạn một thoáng rồi quay lưng bước đi, như thể đang chạy trốn.
Thấy cô đi khỏi, mặt Cố Thành Trung không tỉnh bơ nhưng tim thì giật thót.
Anh còn chưa kịp nói về việc này, đêm hôm ấy thực sự quá rối ren…
Lúc thu dọn dao thớt trong nhà bếp, Hứa Trúc Linh vấn đau đáu về những lời Tạ Quế Anh vừa nói.
Do mất tập trung nên không cẩn thận cứ tay phải con dao.
Đau đớn, làm cô tức thì tỉnh táo…
Người phục vụ bên cạnh nhìn thấy liền giật lấy con dao trên tay cô.
“Chị Trúc Linh, chị không sao chứ?”
Gô lơ đãng vung tay rồi băng bó lại, người phục vụ không chịu được nữa liên giúp cô rửa sạch và sát trùng vết thương, yêu cầu cô nghỉ làm về nhà và sớm đến bệnh viện băng bó.
Cố Thành Trung đã ăn cơm xong, trong cửa hàng cũng không có việc gì phải lo liệu.
Cô nhặt lấy chiếc túi rôi mơ hồ mà bước ra khỏi nhà hàng.
Trời vẫn đang là giữa trưa, nắng có chút chói chang, mặt trời ở ngay trên đỉnh đầu.
Cô không thể mở mắt và cảm thấy rất chóng mặt.
Có vẻ như cô thực sự cần phải đến bệnh viện, chỉ để mất một ít máu mà đã không ổn rồi.
Cô đang loạng choạng bước đi thì đột nhiên phía sau cô lại vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Hứa Trúc Linh.”
Cô tức thì tỉnh táo lại, siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình đến mức đâm vào vết thương mà vẫn không để ý.
Cô quay lại và nhìn thấy người đến chính là Tạ Quế Anh.
“Sao thế? Chưa đi à?”
“Tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện đàng hoàng.” Hai tay Tạ Quế Anh ôm ngực, không còn vẻ dịu dàng như trước, hiện tại tràn đầy độc đoán cùng thù địch.
Cô ta ngạo nghề hếch cằm lên và kiêu ngạo mà nhìn Hứa Trúc Linh như thể cô ta đã là người chiến thắng.
“Hình như tôi không có chuyện gì để nói với cô.”
Cho dù lúc này trong lòng Hứa Trúc Linh khó chịu khủng khiếp giống như bị hàng ngàn con kiến ăn thịt, nhưng trên khuôn mặt cô vẫn bình thản thoải mái, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười chế giêu, có vẻ như Tạ Quế Anh là một tên hề đang nhảy nhót và cô không quan tâm đến điều đó chút nào.
Con người ta đều sẽ từ từ trở nên mạnh mẽ, nếu trước mặt kẻ địch mà lại †ỏ ra một chút đau lòng thì có nghĩa là mình đã thua cuộc rồi.
Con người hiền lành thì sẽ bị người khác bắt nạt, còn con ngựa ngoan ngoãn thì sẽ bị người ta cưỡi lên.
Cô từng trải qua hết lần này đến lần khác như thế, và bây giờ… cô đã có thể bình tĩnh đối mặt.
Tạ Quế Anh tỏ ra khó chịu trước vẻ ngoài bình thản của cô.
Rõ ràng là cô đã thua triệt để, nhưng mỗi lần Tạ Quế Anh nhìn thấy cô thì lưng của cô lại luôn thẳng tắp.
Khuôn mặt dường như được lấp đầy bằng bê tông cốt thép, vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ sụp đổ.
Nhưng cô ta chỉ muốn nhìn thấy Hứa Trúc Linh khóc lóc thảm thiết và thất bại thảm hại, như thế thì cô ta mới có được cảm giác sung sướng khi chiến thăng.