Cô đã mua mấy quyển sách này được một thời gian rồi nhưng ngực của cô chẳng có chút tiến triển gì. Cách nào cũng đều thử cả nhưng chỉ là tốn công vô ích.
Vốn Hứa Trúc Linh còn có chút tự tin nhưng bây giờ chẳng còn chút nào cả, tất cả đều đã bị Cố Thành Trung bóp chết.
“Vậy để anh thu hút em đi, được không?”
“Anh còn không biết xấu hổ mà nói thế. Bây giờ anh không thu hút mỗi em đâu mà toàn bộ sinh vật giống cái luôn đó!” Hứa Trúc Linh nghe thể thì không kiềm thế được mà thở dài một hơi.
Cố Thành Trung không nghe rõ nhưng cũng có thể đoán được là không phải câu gì hay ho.
Anh vòng tay trước ngực, rồi nhìn vào Hứa Trúc Linh với vẻ ung dung: “Em càng ngày càng to gan nhỉ, cũng dám nói xấu anh ngay trước mặt anh rồi đấy.”
“Trách em chắc?” Hứa Trúc Linh nói với vẻ tủi thân: “Cố Thành Trung, em muốn bàn bạc với anh một chuyện. Anh có thể ép tin chúng ta đính hôn xuống được không, em không muốn để cho người khác thích. Em không muốn biến thành người khác biệt, em muốn sống một cuộc sống bình thường.”
“Anh biết rồi, anh sẽ không để em quá khó xử đâu.” Cố Thành Trung nói với vẻ dịu dàng, anh đi lên trước xoa xoa đầu của cô.
Anh biết rằng Hứa Trúc Linh có áp lực rất lớn. Nếu như cô biết anh là chủ tịch của tập đoàn J&C thì chắc có lẽ cô ấy sẽ khóc ngất đi mất.
Có lúc vừa đẹp trai vừa giàu có là một chuyện rất đáng buồn!
Hứa Trúc Linh nghe thế thì thở dài một hơi, nhưng cô còn chưa kịp tỉnh táo thì lại nghe Cố Thành Trung nói tiếp: “Mấy quyển sách mà em đọc chỉ đều là lý thuyết suông mà thôi. Anh có một cách để khiến cho ngực to lên, em muốn thử một chút sao? Hai chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu sâu.”
“Lưu manh!”
Hứa Trúc Linh trừng Cổ Thành Trung một cái, mặt cô đỏ tới mang tai.
Cố Thành Trung đùa giỡn cô một cách chững chạc đàng hoàng, khiến cho Hứa Trúc Linh ngại ngùng muốn chết. Hết lần này tới lần khác cô lại không tức giận được.
Cố Thành Trung cười khẽ một tiếng, tâm trạng của anh tốt vô cùng nên cũng không chọc cô nữa.
Rất nhanh sau đó Cố Thành Trung đã dọn dẹp tủ quần áo xong xuôi, bắt đầu dọn giường.
Đúng ngay lúc này này thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng động vang lên.
“Nhanh lên nhanh lên, anh chàng đẹp trai kia đang ở đây này!”
“Mẹ ơi, lá gan của Trúc Linh càng ngày càng to đó! Vậy mà dám ngang nhiên dẫn đàn ông về ký túc xá. Mau nhìn một chút xem đối phương là thần thánh phương nào. Có đúng là đẹp trai như lời đồn không!”
Hai cô gái mở cửa phòng rồi vọt vào, là hai người bạn cùng phòng của Hứa Trúc Linh, Lâm Linh Viện và Giang Hà Lan.
“Ôi mẹ ơi trai đẹp!
“Ông trời ơi, đẹp trai quá!”
Hai người vừa bước vào phòng đã thấy Cố Thành Trung, cả hai đều trợn mắt há mồm rồi thốt lên với vẻ kinh ngạc.
“Chào hai cô, tôi là Cố Thành Trung. Hai cô là bạn cùng phòng của Trúc Linh nhỉ, mong hai cô sẽ chăm sóc cô ấy nhiều hơn.”
“Trúc… Trúc Linh, chuyện này là sao đây? Không phải cậu nên giải thích một chút sao?”
“Đúng đó đúng đó. Cố Thành Trung… sao tớ nghe cái tên này lại quen thế nhỉ?”
“Hai cậu đừng hiểu nhầm, anh ấy.. chỉ là chú của tớ. Dựa theo bối phận thì tớ phải gọi anh ấy là chú ba.”
Chú ba?
Cố Thành Trung nghe thế thì nhíu mày, mẹ nó, anh lại bắt đầu căm ghét cái xưng hô này rồi.
Hứa Trúc Linh bắt đầu nói dối, nói là vì Hứa Đan Thu nên mình mới quen Cổ Thành Trung.
Giao lưu qua lại nên hai người trở nên thân thiết, người chú này rất chăm sóc mình.
Mà người đàn ông trong hình chính là Cố Thành Trung, cô không hề bị bao nuôi như lời đồn.
Lâm Linh Viện nghe hết thì kéo Hứa Trúc Linh sang một bên nói nhỏ.
“Hứa Trúc Linh, chú ba này của cậu có bạn gái chưa?”
“Có thể giới thiệu tớ cho anh ấy không?”
“Không phải hai cậu đều có bạn trai rồi à?” “Ây, bây giờ tớ chia tay còn kịp không nhỉ?”
Hứa Trúc Linh nghe thể thì dở khóc dở cười, quả nhiên đẹp trai rất phiền phức.
Có bạn trai rồi còn bị mê hoặc tới nỗi thần hồn điên đảo, đừng nói gì tới đám người còn độc thân.
Cố Thành Trung nhận được điện thoại của Khương Anh Tùng. Tập đoàn có việc đột xuất nên anh cần phải đi xử lý một chút. Anh dặn Hứa Trúc Linh ngoan ngoãn ngồi đợi trong ký túc xá. Buổi chiều anh sẽ quay lại, còn cần phải xử lý những chuyện kia. Sau khi Cổ Thành Trung rời đi không lâu thì có người đưa bữa trưa tới, toàn bộ đều là những món Hứa Trúc Linh thích ăn.
Cô đang chuẩn bị ăn cơm thì đột nhiên có một đám người ập vào ký túc xá.
Có bạn cùng lớp, bạn cùng khóa, thậm chí khóa trên cũng tới!
Nhao nhao dò hỏi Hứa Trúc Linh anh chàng đẹp trai đó là ai.
Hứa Trúc Linh chỉ có thể một năm một mười nói ra.
Bây giờ sự thật cũng đã nổi lên mặt nước, cô không hề quyến rũ đàn ông.
Cố Thành Trung cũng đang xử lý chuyện này, bài viết trong trang web trường đã bị xóa bỏ, thậm chí còn có bài đăng phân tích.
Cho dù Hứa Trúc Linh đã thoát khỏi nỗi oan nhưng lại bị mắc phải phiền phức lớn hơn.
“Chú ba của cậu đã có bạn gái chưa? Chắc là chưa nhỉ, người ta đều nói anh ấy một thân một mình, không tới gần phụ nữ.”
“Đúng đúng đúng, tớ cũng nhớ. Hơn nữa người ta còn đồn anh ấy xấu vô cùng, thậm chí còn là người đồng tính!”
“Tớ không quan tâm, đồng tính cũng được. Nếu tớ có thể quyến rũ được anh ấy thì đó là một chuyện đáng tự hào tới cỡ nào cơ chứ.”
“Hứa Trúc Linh, cậu có số điện thoại của anh ấy không?”
“Không thể không có được, cậu thân với anh ấy lắm mà đúng không?”
Các cô nhìn Hứa Trúc Linh với ánh mắt chờ đợi, muốn có được số điện thoại của Cố Thành Trung.
Hứa Trúc Linh có chút do dự, muốn từ chối.
Nhưng các bạn cùng lớp nhìn ra được điều gì đó rồi cất lời: “Hứa Trúc Linh, đừng nói là cậu không nỡ nhé?”
“Hay là cậu thích anh ấy, dù sao anh ấy chỉ là chú ba trên danh nghĩa, không có máu mủ.”
“Nhưng nếu thế thì quan hệ phức tạp lắm. Chị của cậu gả cho Cố Trường An, cậu lại thích Cố Thành Trung.”
“Không không, tớ không thích Cố Thành Trung, tớ và anh ấy chỉ là quan hệ thân thích bình thường mà thôi. Chỉ là chưa được sự đồng ý của anh ấy mà đã cho số điện thoại của anh ấy…”
“Cũng không phải là cho không, một cái một năm trăm ngàn, các cô có muốn không?”
Đúng ngay lúc này, Bạch Minh Châu xuất hiện, cô ấy bắt đầu giải vây cho Hứa Trúc Linh. “Đừng nói là năm trăm, dù một triệu cũng được.”
Hứa Trúc Linh vốn còn định từ chối.
Nhưng cô nghĩ lại, nếu như mình từ chối thì chắc chắn sẽ thành kẻ địch của cả trường mất.
Vậy còn chẳng bằng kiếm thêm chút thu nhập.
Rất nhanh sau đó điện thoại của cô vang lên từng tiếng thông báo chuyển khoản.
Hứa Trúc Linh kiếm được hơn hai mươi triệu… Đột nhiên cô cảm thấy Cố Thành Trung là một cơ hội buôn bán lớn, cũng không biết là có thể cho mạng xã hội của anh không nhỉ?
Các cô gái kia lấy được số điện thoại thì cũng vui vẻ mà rời đi.
Điện thoại tư nhân của Cố Thành Trung nhận được một trăm tám mươi cuộc gọi chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi.
Cuối cùng anh phải đưa cho Khương Anh Tùng xử lý.
Đầu Cố Thành Trung rất đau.
Anh xem Hứa Trúc Linh là cô vợ nhỏ, vậy mà cô lại xem anh là chú ba.
Buổi chiều, Cố Thành Trung xử lý xong chuyện cần làm rồi trực tiếp đi thẳng tới trường.
Lần này Cố Thành Trung dẫn Hứa Trúc Linh đi tới văn phòng của thầy phụ trách.
Trên đường đi, sắc mặt của Cố Thành Trung rất khó coi.
Hứa Trúc Linh cũng trở nên cẩn thận từng li từng tý. Cô biết rằng đưa số điện thoại của anh cho đám người đó thì anh sẽ giận.
Nhưng trên đường đi cô cũng chưa nghe điện thoại anh vang lên lần nào. Chắc là Khương Anh Tùng cũng đã chịu cực lắm đây, xem ra phải chia cho anh ta một ít.
“Anh giận à?”
Hứa Trúc Linh nuốt nước bọt rồi nói nhỏ. Cổ Thành Trung không quay đầu lại mà trực tiếp kéo tay cô đi.
Hứa Trúc Linh đã có thể đi bình thường rồi nhưng mà…
“Anh đi chậm thôi, chân em đau quá.”
“Đau ở đâu, để anh xem nào!”
Cố Thành Trung vội vàng quay người rồi nói.
“Anh không quan tâm tới em, mặt thì xụ xuống, đầu gối em đau quá…”