Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1594


“Đúng, đúng, đúng tôi cùng bố giận dỗi nhau đấy mài! Chú thật đúng là có mắt nhìn, có thể nhìn ra chúng tôi là bố conl”


“Thực ra thì chú cũng đang do dự, bố cháu còn trẻ như thế mà, chủ yếu là do cô bé này quá non nớt, đã mười lăm tuổi chưa? Cao bao nhiêu?”


“Cháu mười tám, đã thành niên rồi, đang học đại học!”


“Ồ, nhìn không ra đấy! Bố cháu rất tuấn tú, cháu cũng xinh đẹp, giá trị nhan sắc của hai bố con…”


Ông chủ còn chưa nói xong, Hắc Ảnh đã đập mạnh xuống bàn rồi đứng dậy.





Đầu anh ta cao hơn so với ông chủ không ít, nhìn từ trên cao xuống, khí thế tuyệt đối đè bẹp ông chủ.


-‘Vị khách này, anh sao thế?”


“Ông còn nói thêm một câu chúng tôi là bố con nữa, tôi liền bóp nát cổ của ông, ông có tin hay không.”


“Cái gì?”


“Không có gì, không có gì!”


Châu Vũ vội vàng đứng dậy giảng hòa, trấn an ông chủ rồi cưỡng ép kéo Hắc Ảnh ra khỏi nhà hàng.


Nhưng mà sức lực Hắc Ảnh rất mạnh, ném thẳng cô xuống tuyết, mông đập xuống đất.


Sau đó liền muốn đi vào tìm ông chủ tính sổ, cuối cùng bị Châu Vũ kéo tay áo lại.


“Anh bình tĩnh một chút đi có được hay không? Đây không phải là Đà Nẵng, đây là phương bắc dân tình hào sảng, anh không cần mạng nữa sao? Người ta cũng đâu có nói sai, năm nay anh đã ba mươi mấy tuổi rồi? Tôi còn chưa đến hai mươi, hiểu lầm cho rằng chúng ta là bố con thì có sao chứ”


“Hơn nữa người ta còn khen anh, nói anh trông còn trẻ, anh còn muốn gì nữa?” “Em im miệng cho tôi!” Hắc Ảnh càng nghe càng cảm thấy không vui, đây nào phải là khen ngơi, bây giờ anh ta hận không thể xông vào, đè đầu tên ông chủ kía vào trong đống tuyết không thể nào rút ra được. “Được rồi, được rồi, tôi câm miệng, nếu như anh đi vào vậy thì cả đời này tôi sẽ không nói chuyên với anh nữa, dù sao anh cũng không hiểm la gì có phải không?” Tính khí của Châu Vũ cũng nổi lên, Lời này vừa nói ra, thân thể Hãc Ảnh lập tức cứng đờ và dng bước chân lại. Anh ta sết chặt nắm đấm, ánh mắt âm u tĩnh mịch liếc nhìn cửa tiệm. Cơn giận dữ đang hoành hành, cơ thể tràn ngập sự tàn ác đáng sợ.




Trên người Hắc Ảnh có hơi thở chết chóc rất nặng, từ nhỏ liên bị Phó Minh Nam bồi dưỡng thành người máu lạnh tàn nhân, lại lớn lên trong hắc bang, khi thực hiện nhiệm vụ, mắt cũng sẽ không chớp lấy một cái.


Từ trước đến nay Hắc Ảnh chưa từng phải nén giận, cũng không ai dám phản kháng anh ta.


Mà anh ta, bây giờ vậy mà lại phải nhãn nhịn!


Chết tiệt!


Đáy lòng anh ta tự chửi rủa một tiếng, quay người ôm cô vào lòng.


Châu Vũ sửng sốt, cơ thể cô ấy cứng đờ ngay tại chỗ, không dám nhúc nhích.


Hai tay treo bên hông, không biết nên đặt ở đâu mới được.


“Anh…anh đang làm gì vậy?”


Đang êm đẹp sao lại ôm mình cơ chứ? Nổi điên sao? “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK