Lúc này đang là mùa đông, thời tiết lạnh cắt da cắt thịt mà anh lại đổ mồ hôi nhiều như vậy.
.. Anh vẫn còn đang thở hổn hà hổn hển, có lẽ vì gấp rút chạy đến nên hơi thở vẫn chưa ổn định lại được, Hứa Trúc Linh thấy anh vất vả đi tìm cô như vậy thì không khỏi đau lòng.
Rõ ràng là Hắc Ảnh đã nói sẽ đưa cô trở về nguyên vẹn nhưng anh vấn sốt sắng lật tung khắp nơi lên để tìm cô.
Anh không tin tưởng bất cứ ai, trừ khi chính mắt anh nhìn thấy cô vẫn còn khỏe mạnh đứng trước mặt.
Quả thật, tình yêu là một thứ không bao giờ biết nói lý lẽ.
“Em vần ở đây, em vần rất ổn mà.”
Cô nhẹ nhàng nói.
>“Thế thì tốt, thế thì tốt…”
Anh không ngừng nhắc đi nhắc lại ba từ đó.
Đối với anh mà nói, chỉ cần cô khỏe mạnh thì mọi việc đều ổn.
“Cố Thành Trung… nếu như có một ngày em không còn nữa thì anh có phát điên không?”
“sẽ”
“Vậy em có thể tưởng tượng được Hắc Ảnh mà phát điên lên thì sẽ là một chuyện đáng sợ như thế nào rồi, anh ta đáng sợ hơn anh nhiều, bây giờ anh ta vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình, nhưng nếu như một ngày nào đó Châu Vũ không còn nữa thì tất cả tình cảm của anh ta đều sẽ thức tỉnh, đến lúc đó anh ta sẽ như thế nào thì thực sự không ai có thể nói trước được!”
Hứa Trúc Linh yếu ớt nói.
“Hắc Ảnh và Châu Vũ sao?”
Cố Thành Trung nghe cô nói vậy thì nhíu mày thật chặt, anh thấy có chút ngạc nhiên.
“Thôi bỏ đi, em không quản được chuyện của bọn họ, chúng ta về nhà thôi, Cố Hy còn đang ở nhà chờ chúng †a nữa đó.”
“Chúng ta không lo chuyện của người khác nữa, chỉ lo chuyện của chúng ta thôi, đi, chúng ta về nhà.”
Cố Thành Trung nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, kiên định nói.
Mà ở bệnh viện lúc này…
Châu Vũ vừa ănkhông ít trái cây, cô ấy nhìn sắc mặt của Hắc Ảnh ôn hòa, xem ra tâm trạng của anh ta cũng không tồi.
Thế là cô ấy không kìm được, nói: “À… em không muốn nằm viện nữa, em muốn về nhà.”
“Được”
“Hả?” Anh ta dễ nói chuyện thế sao?
“Em muốn về nhà của em.”
“Được”
“Thật sao?”
Cô ấy vừa nghe xong thì không khỏi kích động, hai mắt sáng bừng lên, trực tiếp xông tới bám lấy cổ của Hắc Ảnh, sau đó còn không kìm được hôn lên má anh ta hai cái.
“Ừ, tôi về cùng em.”
“Gì cơ?” Châu Vũ liên im lặng, hai mắt mở to, không thể tin được nhìn anh †a.
Anh ta… đang đùa sao?