Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 207


“Tôi đói bụng rồi, tôi muốn ăn bánh ngọt bạn làm.”


“Lẽ ra phải là em chuẩn bị thật nhiều món ngon cho chị ăn mới đúng chứ, sao lại thành chị làm cho em rồi? Thôi bỏ đi, cũng không có gì quan trọng!”


Hứa Trúc Linh đẩy cô bé vào nhà bếp và bắt đầu nhào bột.


Tay cô dính đầy bột mình nên kiềm lòng không đặng quệt lên mũi Diên.


Diễn cau mày, cô bé cũng đến gần mò vào bột mì trên tấm thớt, thế nhưng cô bé đang ngồi trên xe lăn nên không thể bôi nó lên mặt cô được, cuối cùng đành phải tức giận bôi lên quần áo cô. “Chị rửa cho em quả hồng, ăn lót dạ nhé.”


Hứa Trúc Linh rửa sạch hai quả hồng mềm, cho cô bé một quả và của mình một quả.


Sau đó cô há miệng thật to để cắn nó.


Diễn thấy cô ăn như thế thì trố mắt ra nhìn, gia đình không cho phép cô bé ăn uống như thế.


Ăn không nói ngủ không nói, ăn chậm nói khẽ, há miệng phải nhẹ nhàng thanh thoát.


Mỗi lần ăn cùng với người nhà thì một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, bầu không khí áp lực nặng nề đế đáng sợ.


Thế nhưng bây giờ… Cô bé lại cảm thấy ngồi nhà này thật là ấm áp, căn bếp này cũng trở nên gần gũi thân thiết hơn rất nhiều.


Cô ấy lấy can đảm bắt chước theo cách của Hứa Trúc Linh, há miệng thật to và cắn mạnh một miếng.


Thật ngọt, mọng nước nữa.


“Có ngon không?”


Diên gật đầu thật mạnh.


“Thế thì lát nữa chúng ta đi đắp mặt nạ không? Chị thấy trong tủ lạnh có rất là nhiều dưa leo tươi mới luôn ấy!”


“Dưa leo? Mặt nạ?”


Hứa Trúc Linh nhìn vẻ mặt ngốc nghếch khờ khạo của Diên thì gan lại phình to lên.


Không biết đắp mặt nạ dưa leo lên gương mặt nhỏ bé mịn màng này thì sẽ trông thế nào?


Cô đặt mấy thứ đã làm xong vào lò nướng, sau đó cắt dưa leo thành từng lát mỏng và bắt đầu dán lên mặt Diên.


Diên liên tục lắc đầu.


“Xấu quá!” Diễn cực kì không thích thứ này. “Không xấu, không xấu! Em xinh xắn thế này thì có đắp cái gì lên cũng không xấu được đâu mà! Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích nứa”


Diên ngồi trên xe lăn nên hoàn toàn không thể làm gì để chống cự được, chỉ có thể đầu hàng trước sức mạnh của Hứa Trúc Linh.


Hứa Trúc Linh còn chụp mấy bức ảnh.


Diễn uất ức, Hứa Trúc Linh không đành lòng nên cũng đắp dưa leo lên mặt mình.


Sau đó cô đi tới chụp cùng Diên mấy bức ảnh liền.


“Thật ra cũng khá là đẹp mà, dưa leo bổ sung nước, có tác dụng làm đẹp rất lớn!”


Sau đó Hứa Trúc Linh tựa người vào sô pha, Diên thì tựa lưng vào xe lăn, hai người cũng ngửa mặt lên nhìn trần nhà.


Hai người cùng quay sang nhìn sau, sau đó… Cả hai cũng cười phá lên thật to.


“Ha ha haa, em trông giống miếng rau xà lách quá!”


“Bạn thì giống Nicolas tôi từng nuôi đấy.”


“Nicolas là gì thế?”


“Một chú rùa xanh.”


Hừ hừ, nếu như không có gương mặt xinh xắn đó của em thì chị đã vặn lại rồi đấy.


Bọn họ vừa đắp mặt nạ vừa cắn dưa leo ăn.


Bấy giờ thì Strzyga và nhóm người hầu đang ở bên ngoài cửa nhìn cảnh tượng này và cảm động lau nước mắt.


Rất lâu rồi bọn họ không được nhìn thấy cô chủ của mình vui vẻ như thế.


Bởi vì cô chủ không thể nói được nên tất cả mọi người đều đã học được ngôn ngữ của người khuyết tật.


Mỗi lần chạm mặt nhau đều phải dùng tay để nói chuyện nên bầu không khí trong phòng cực kì im lặng.


Cô chủ nghe được bất kì một âm thanh nào thì sẽ trở nên cáu bẳn khó chịu, có thể là vì họ nói được còn cô bé thì không hoặc đại loại thế.


Cảm giác đó không thể tả thành lời, khổ không cách nào tả nổi, bọn họ nhìn thấy bằng bắt và cảm nhận được bằng tim.


Chẳng mấy khi thấy cô chủ được vui vẻ thế này, giống như một đứa trẻ vậy.


Cũng chẳng có mấy người bước vào được thế giới của cô bé và đưa đứa trẻ bên trong cô bé ra ngoài.


Chờ bọn họ đắp mặt nạ xong thì món bánh ngọt của Hứa Trúc Linh đang làm cũng gần xong rồi.


Ăn uống thì làm sao có thể không ngồi xem phim cho được.


“Em có muốn xem phim Hàn không?” Cô nói như một tên trộm.


“Phim Hàn ư? Em chưa xem bao giờ cả.”


“Chị mở cho em xem nhé!”


Sau đó Hứa Trúc Linh mở một bộ phim truyền hình mình từng lưu lại để xem. Đó là một bộ phim về trường học của Hàn Quốc, ngọt có thể nói là còn hơn đường, chẳng có một giây phút nào không có phát đường.


Đè vào tường này, đè lên giường này, các thể lại đè này, hơn nữa còn hở chút thì kề sát vào mặt nhau rồi cúi xuống hôn các kiểu, đúng là ngọt muốn chết.


Hứa Trúc Linh ôm gối, vừa ăn vừa la hét chói tai.


Thoạt đầu Diên bị cô làm giật mình, tóc gáy cứ dựng thẳng lên nhưng dần dàn cô bé đã hiểu được trái tim thiếu nữ của Hứa Trúc Linh.


Khi nam chính cúi xuống hôn nữ chính thì Hứa Trúc Linh lại phát ra tiếng ư ư ư ư, nghe có vẻ cực kì xúc động và cũng khá là đau khổ.


Khi nam chính chạy tới cứu nữ chính thì Hứa Trúc Linh lại siết chặt nắm đấm lại, cô còn xúc động hơn cả nam chính.


Mỗi lần nhìn thấy nam chính đè nữ chính xuống thì cô lại dùng tay che hai mắt, để hé ra một kẽ hở, chẳng thành thật một tí nào.


Thì ra… Cô thích kiểu này ư!


Diễn đẩy xe lăn qua đó, chặn trước mặt cô.


Hứa Trúc Linh hơi ngẩn ngơ.


“Có chuyện gì thế?”


Không ngờ Diên lại đột nhiên đặt một tay bên cạnh người cô, hai mắt sáng quắc lên nhìn cô với vẻ mặt cực kì nghiêm túc.


Cô bé đột nhiên kề thật sát vào, cô có thể ngửi đường mùi thơm nhàn nhạt trên người Diên, nghe có vẻ như là mùi của loài hoa nào đó cực kì thanh nhã.


“Em… Em làm gì thế?” Cô không thể nói tròn câu. “Bạn thích kiểu này cơ mà?”


Hứa Trúc Linh biết thế lại không biết nên khóc hay nên cười, đúng là lúc nãy cô đã hơi rung động nhưng… Cô bé là một bé gái mà!


“Chờ đến khi em biết thành bé trai thì hẵng nói những lời này với chị nhé! Cô nhóc!”


Diên nghe thế thì ánh mắt chợt tối đi.


Màu xanh biêng biếc đó trở nên u buồn.


Hứa Trúc Linh cảm nhận được ánh mắt ảm đạm của cô bé, cô cũng chẳng biết mình đã nói sai điều gì.


“Em không thích xem phim Hàn hả?” “Không có, thích, tiếp tục xem.”


Cô bé viết thật ngắn gọn rồi tiếp tục nghiêm túc ngồi xem.


Thời gian lặng lẽ trôi qua trong im lặng, Diên cũng không biết thời gian lại trôi qua nhanh như thế, chỉ mới xem bộ phim truyền hình có chút thôi đã hết giờ rồi.


Đến lúc Hứa Trúc Linh phải đi rồi.


Hứa Trúc Linh có thể nhận ra cô bé không nỡ, Strzyga đi tới nói: “Tôi vừa mới nhận được tin tức báo rằng bà Thẩm Thanh phải diễn tập suốt đêm, có lẽ không thể về được. Cô Trúc Linh về đó cũng chỉ có một mình, thôi thì ở lại chơi với cô chủ thêm một khoản thời gian nữa đi.”


Ông ấy vừa dứt lời thì Hứa Trúc Linh cũng nhận được tin nhắn, người gửi là Thẩm Thanh, bà ấy nói tối nay mình có việc nên không thể về được, bảo cô tự lo cho bản thân mình thật tốt.


Xem ra bà ấy bận rộn thật, nếu không thì đã gọi điện thoại báo rồi.


Cô cũng vui vẻ ở lại thêm một đêm, sự thật là Diên quá xinh xắn đáng yêu rồi.


Những thứ xinh đẹp luôn có sức mạnh khiến con người ta nhìn không thể rời mắt và thích không nỡ buông tay.


Diên nhìn Strzyga với ánh mắt đầy cảm kích, dùng ngôn ngữ tay trao đổi.


“Cảm ơn chú Strzyga.”


“Cô chủ, sáng mai bà chủ sẽ trở về lúc mười giờ sáng.’ “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ để bạn ấy về trước mười giờ.”


Tối đó sau khi ăn cơm xong thì Strzyga sắp xếp phòng ngủ cho cô.


Không ngờ nữa đêm trời lại có bão tuyết thổi quét.


Đêm đông lạnh lẽo, gió và bão tuyết cứ gào thét âm ï.


Đây là lần đầu tiên Hứa Trúc Linh ngủ trong một căn phòng to lớn như thế, chiếc giường khổng lồ thế này thì chắc có lăn ba vòng cũng chưa ngã xuống được.


Thế nhưng… Cô lại cảm thấy cực kì sợ hãi!


Căn phòng lớn thế này thì ngủ một mình sẽ có cảm giác cực kì quái dị.


Hứa Trúc Linh tái mặt đi tới phòng của Diên, gõ cửa bước vào.


Diên thay bộ váy ngủ màu trắng, không rườm rà lắm nhưng trông có vẻ rộng thùng thình.


Cô bé trông khá là nhỏ nhắn nhưng lại mặc bộ quần áo nhìn khá nặng nề thế này thì có vẻ khung xương cũng không nhỏ lắm.


Cô để ý thì đến một điểm đó là Diên không có ngự!


c Hứa Trúc Linh không thể kiềm chế được móng vuốt sói của mình, sờ sờ ngực cô bé.


Cũng cùng một cỡ với cô, tâm hồn được an ủi!


Diên bất ngờ không kịp đề phòng, hai gò má chợt đỏ ửng lên.


Cô bé vội vàng kéo bánh xe lăn lùi về sau vài mét.


“Thẹn thùng hả? Không sao đâu mà, chúng ta đều là con gái với nhau hết á! Tối nay chị có thể ngủ với em được không? Phòng của nhà em quá lớn, một mình chị ngủ ở đó sợ lắm… Chị thường hay sợ… Mấy thứ bí ẩn ma quái ấy, thế nên chị không dám ngủ…”


Hứa Trúc Linh đáng thương nói.


Diên hơi do dự, ánh mắt cô bé trở nên phức tạp như đang lao vào cuộc chiến của hai người tí hon một thiên thần và một ác quỷ vậy. Rốt cuộc có nên cho ngủ hay không, ngủ cùng nhau thì liệu bạn ấy… Có thể phát hiện ra bí mật của mình hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK