Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 429


Tim cô như bị bóp nghẹt, vô cùng đau đón.


Khương Anh Tùng thấy cô tới, lập tức sắp xếp giường ngủ trong phòng bệnh để cho cô nghỉ ngơi, nhưng cô không muốn, chỉ ngồi bên cạnh giường trông chừng.


Đều là tại cô, nếu như không phải là cô suy nghĩ lung tung, cũng sẽ không xảy ra những chuyện này.


Cô đưa tay sờ đầu anh một cái, vẫn rất nóng, sốt cao tựa hồ không hề muốn hạ.


Mọi người trong chừng đến trưa, vẫn không có hiệu quả, bất đắc dĩ trở về thành phố, đến bệnh viện thành phố.


Mà Chú An cũng trở về, biết được Cổ


Thành Trung xảy ra chuyện, cũng lập tức chạy tới bệnh viện, để Khương Anh Tùng trở về xử lý công vụ của công ty.


Trong lúc nhất thời phòng bệnh chỉ còn ba người. “Chú An, có phải chú vẫn luôn sự tồn tại của biết Lucia, có thể… nói với tôi một chút được không?”


Cổ Thành Trung không muốn nhắc đến cô, cũng không phải là tình xưa khó bỏ, mà là quá khứ có một số việc anh khó mà mở miệng.


Cô đột nhiên rất muốn biết quá khứ của bọn họ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.


Có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.


Nếu như cô biết rõ ràng, có lẽ cũng sẽ không nghi kỵ giống như lúc trước. “Việc này…


Chú An muốn nói lại thôi, sợ sau khi Hứa Trúc Linh biết lại không chịu nổi.


Cô khẽ gật đầu một cái, biết ông đang lo lắng cho mình.


Cô không yếu ớt như vậy, dĩ nhiên… Cũng không kiên cường như vậy, nhất định sẽ đau lòng, nhưng mà… Cô có thể chịu được. “Chú cứ nói cho tôi đi, tôi muốn biết.”


“Được rồi.”


Chú An than thở một tiếng, kia hơi ánh mắt đục ngầu trở nên mơ màng, tựa như ngã vào vòng xoáy hồi ức.”Tôi trước kia hầu hạ ông cụ, sau đó cậu Hai và cậu Ba được đưa sang London, tôi cũng đi theo. Chỉ có tôi biết hai anh em bọn họ có biết bao khổ cực khi ở bên đó.”


“Không có bất kỳ sự giúp đỡ nào, sự nghiệp hôm nay đều là tự mình gầy dựng, tay trắng khởi nghiệp. Bọn họ còn bị cậu Cả dò xét ám hại khắp nơi, cho dù là phát triển sự nghiệp cũng chỉ có thể âm thầm tiến hành. Khi đó, bọn họ không có rạng rỡ như bây giờ, khiến cho người ta phải khiếp sợ, bọn họ cũng trẻ tuổi sôi nổi, Cũng một bầu nhiệt huyết, là những thanh niên tương lai xán lạn.”


Chú An nói đến đây, không nhịn được nhếch khóe miệng, trong đầu hiện ra dáng vẻ non nớt của bọn họ.


Không hề có nét già dặn trải đời, khi đó họ mới hai mươi tuổi, cảm giác họ vẫn là đứa bé, sẽ cười rực rỡ, sẽ tìm vui trong gian khổ.


Hai anh em nâng đỡ lẫn nhau, xông xáo gầy dựng sự nghiệp, mỗi người cũng tìm lấy được tình yêu.


Cổ Thiệu Linh gặp Ôn Thanh Hoàn, hai người đều có tính tình ôn hòa, nói chuyện rất hợp ý.


Mà Cổ Thành Trung trong đại học gặp Lucia chanh chua thất thường, hai người ở chung lâu ngày, cũng tình đầu ý hợp.


Chẳng qua là lúc đó, bọn họ cũng không biết thân phận đối phương.


Một người là con gái thứ ba của gia tộc De Kettering, ở London đây là gia tộc trong truyền thuyết, sức ảnh hưởng không thể tưởng tượng được.


Mà Cổ Thành Trung mặc dù chỉ là con thứ ba của gia tộc họ Cổ ở Đà Nẵng, nhưng đúng giờ đúng lúc, anh sẽ trở mình hóa rồng, tuyệt đối không phải cá trong ao.


Bọn họ yêu nhau, cô giúp đỡ rất nhiều, trước kia cũng không cảm thấy, nhưng từ sau khi biết được thân phận của Lucia, mới biết bốn năm kia cô đúng là đã bỏ ra rất nhiều. Điều này đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói, ân tình này không cách nào trả hết.


Cho nên, Cổ Thành Trung đối với Lucia là áy náy.


Vốn cho rằng cô hại chết Cổ Thiệu Linh, nhưng bây giờ chuyện này chồng chéo chuyện khác, điều tra không có kết quả.


Anh không có chứng cớ, như vậy thì không thể định tội cho Lucia.


Bây giờ hai người chẳng qua là hữu duyên vô phận mà thôi.


Hứa Trúc Linh nghe xong toàn bộ câu chuyện, trong lòng rất bế tắc, sau khi nghe xong thực sự rất khó chịu.


Lucia không biết thân phận của anh, cho dù biết, khi đó cô hẳn phải coi thường anh mới đúng.


Nhưng mà cô lại âm thầm trợ giúp Cổ Thành Trung bốn năm dài, như vậy anh thành công cũng không thể rời bỏ cô.


Chẳng trách… Cho dù chia tay, anh cũng không cách nào nhẫn tâm, biết được cô bị thương, lòng như lửa đốt. “Lucia không làm hại anh Hai sao?”


“Kết quả điều tra trước mắt, Lucia là trong sạch. Ông chủ còn đang điều tra, chẳng qua là một bước lùi mà thôi.”


Chú An khẽ gật đầu một cái, Cổ Thành Trung cả đời cái gì cũng tốt, tài trí hơn người, anh dũng vô song, nhưng lại quá mức cổ chấp.


Anh là điển hình lấy được không bỏ được, cái chết của anh Hai đã hằn sâu chấp niệm vào lòng anh.


Hôm nay Hứa Trúc Linh cũng sẽ không buông tay.


Đến cuối cùng cũng không biết là phúc hay là họa.


Hứa Trúc Linh nghe nói như vậy, trong lòng rung động một chút.


Vậy lỡ như điều tra đến cuối cùng, Lucia và chuyện năm đó không có chút quan hệ nào, vậy thì làm sao bây giờ?


Vậy những năm này bọn họ xa nhau, chỉ là hiểu lầm! Hiểu lầm kết thúc tình yêu, có thể chết hẳn hay không hay lại hồi sinh từ tro tàn?


Cô nghĩ tới điều này, cảm thấy lòng khó chịu tưởng chết, giống như có một tảng đá lớn đè ép, không thở nổi.


Cô có chút hoảng loạn, vội vàng cầm ly lên uống mấy ngụm nước, mượn cớ che giấu nội tâm sợ hãi bất an. “Vậy… chú An… Bây giờ Lucia rốt cuộc muốn làm gì? Lúc chú đưa cô ấy trở về, cô ấy đã tỉnh lại rồi à?”


“ Ừ, đã bình yên vô sự. Tôi thấy ý cô ấy, sợ là sẽ không dễ dàng buông tay đầu. Lucia mặc dù chanh chua, tự do phóng khoáng, nhưng lại rất chung tình, những năm này ngoài ông chủ ra, căn bản không chấp nhận người đàn ông khác. Chín năm yêu, chỉ sợ không bỏ được dễ dàng.”


Chú An thầm than thở, sợ Hứa Trúc Linh không ngăn được.


Cô quá mức trẻ tuổi non nớt, làm sao có thể liều chết cùng Lucia?


Cô nghe nói như vậy, khổ sở cười một tiếng.


Cũng giống như cô đoán, cô ấy vẫn chưa bỏ được Cổ Thành Trung, tình xưa chưa dứt. Bây giờ muốn có được Cổ Thành Trung, bất kể nói thế nào, tựa hồ cũng hợp tình hợp lý.


Nhưng còn cô… Cũng không cam lòng buông tay… Cổ Thành Trung cũng là người đàn ông cô thích.


Cô nhìn người đàn ông trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, lòng hơi đau. “Haiiizzz…”


Chú An thở dài một tiếng, không muốn tiếp tục nói nhiều nữa, lựa chọn yên lặng xoay người rời đi, trả lại không gian cho bọn họ.


Cô nắm chặt bàn tay của anh, lòng bàn tay dịu dàng đầy đặn, cho người một cảm giác an toàn, tựa như bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ luôn dắt tay cô, sẽ không bao giờ buông ra.


Hứa Trúc Linh, em có biết cái gì là ước hẹn hay không, đây là chuyện anh đã hứa với em, làm sao anh có thể nuốt lời?


Bên tại vẫn còn quanh quẩn những lời anh nói, cô không nhịn được cười ngây ngô. “Cổ Thành Trung, vậy chờ anh tỉnh lại, em và anh ước hẹn cả đời có được hay không? Thật ra thì em rất sợ, nhưng em không dám nói với anh, một khi thừa nhận em sợ, vậy thì chứng minh em thua. Em còn chưa có gì để so sánh, thì đã bắt đầu hèn nhát, thật đúng là vô dụng, phải không?”


“Thật giống như… Chỉ có anh mới có thể cho em sức mạnh, chỉ cần anh chọn em, vậy thì em không có gì phải sợ. Nhưng em lại lo lắng chúng ta mới bên nhau một năm ngắn ngủi, so thế nào được khi anh và cô ấy bên nhau đến bốn năm. Hai người chia tay năm năm, nhưng em đoán nhất định anh có nhớ cô ấy, tình cảm đang yên đang lành tự dưng mất đi, sao có thể nói đứt là đứt?”


Cô nho nhỏ thì thầm, mang nhàn nhạt bi thương. “Chín năm… Đời người có bao nhiêu lần chín năm? Lúc anh hai mươi tuổi đã gặp cô ấy. Khi ấy hai người đều trẻ trung sôi nổi, đều là mối tình đầu của nhau, Rất khó quên đúng không? Hai mươi tuổi… Khi nào thì em mới được hai mươi tuổi chứ, ngày hôm qua sinh nhật em, anh còn nhớ ngày chúng ta lần đầu tiên gặp nhau không?” Cô nói chuyện không có đầu đuôi, nhảy tới nhảy lui, có lẽ là trong lòng bất an.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK