Cô tìm Cố Ngọc Vy để dự định đi cùng cô ấy mua một cái khóa trường mệnh cho đứa bé với mong muốn phù hộ cho con của cô được sống lâu trăm tuổi, trưởng thành trong bình an.
Cậu bé còn chưa sinh ra đã gặp nhiều tai nạn liên tiếp, lúc sinh ra lại suýt chút gặp nạn nên cần mua một cái để phòng thân.
“Ai, thật ngưỡng mộ các người đã có thai nha. Cậu và Bạch Minh Châu một trước một sau đã sinh con ra đời, còn tôi cho tới bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì. Thật là nóng ruột chết mất thôi”
“Không có dùng biện pháp tránh thai gì chứ?”
“Không dùng biện pháp gì cả, có điều vãn không có thai. Dù sao Nguyên Doanh cũng không vội, chỉ có mình tớ là sốt ru: nhún nhún vai rồi chọn được một cái khóa nói: này, đẹp đó. Nhân viên cửa hàng, lấy cái này cho tôi xem” Cố Ngọc Vy nhìn trúng một cái khóa bằng bạc nhỏ nhắn vừa với trẻ sơ sinh, phía dưới còn có một xâu chuỗi rũ xuống kêu leng keng giống như âm thanh của chuông gió vậy.
Mà bên trên còn khắc chữ sống lâu trăm tuổi.
Hứa Trúc Linh cười cười, bảo nhân viên của cửa hàng gói lại, cô lại nhìn thấy một cái vòng ngọc chất lượng không tệ nên cũng mua luôn.
“Một cái vòng ngọc ba mươi lăm tỷ sao? Cậu cần làm gì vậy? Cậu đeo à? Không phải cậu là người không thích đeo mấy thứ linh tỉnh đó sao?”
“Tặng cho một người bạn” Cô cười một cách yếu ớt nói: “Nếu cái này đem đi cầm cố có thể mua được nhà không?”
“Cái vòng ngọc này có giấy chứng nhận, nếu có hóa đơn chứng từ đầy đủ thì có thể cầm được với giá ngang ngửa giá ngoài thị trường. Nhưng giá cả của ngọc vẫn có dao động, còn cụ thể ít nhiều như thế nào vẫn cần phải đánh giá”
“Ừ, vậy thì lấy cái này đi” Hứa Trúc Linh mua đồ mà Cố Ngọc Vy cứ nhìn cô chằm chằm khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.
Cô sờ sờ lên mặt nghỉ ngờ hỏi: “Sao vậy, trên mặt tôi có dính cái gì à?”
“Tôi có cảm giác từ sau khi cậu sinh con đã biến thành một người hoàn toàn khác. Cậu không còn thích nói chuyện, cũng không hoạt bát hiếu động. Cậu dịu dàng ngoan ngoãn giống như không còn cách nào khác vậy. Cậu không dễ dàng gì mới được tự do ra ngoài, tìm tôi đi ra ngoài chơi cũng không đòi ăn lẩu, que xiên, thịt nướng. Như vậy.
không giống cậu lắm..”
“Phải… phải không đó?” Lời nói của cô chớp tắt, hơi mất tự nhiên.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì với cậu rồi không?”
“Đứa nhỏ gặp nạn, dù sao làm mẹ cũng rất buồn phiền”
“Điều này cũng đúng”
“Vậy ăn cơm không? Tôi mời.”
“Ừ, đi thôi. Sẵn tiện ăn chút gì đó” €ố Ngọc Vy mời khách, tiện thể tìm một nhà hàng để ăn.
Cố Ngọc Vy chịu không được uống liền hai ly rượu, không ngờ Hứa Trúc Linh cũng uống một chút.
“Không phải cậu không uống được rượu à?”
“Bây giờ có thể uống được một chút, muốn uống” Lúc này Cố Ngọc Vy mới gật đầu, càng không ngờ được.
rẵng cái mà Hứa Trúc Linh gọi là uống một chút kia lại chính là cả một thùng bia. Uống xong thì liền ngã gục xuống, không còn biết trời trăng mâygió gì nữa.
Đồ ăn còn chưa kịp động tới một miếng nào, cô đã nằm úp xuống rồi.
Cố Ngọc Vy bất đắc dĩ chỉ có thể gọi điện kêu Cố Thành Trung đến đón.
Cố Thành Trung vội vàng chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ đỏ bừng mặt và bất tỉnh nhân sự của Hứa Trúc Linh mà nhói lòng, đau đớn vô cùng.
Anh ôm cô định rời khỏi thì “Anh à, anh và Trúc Linh vẫn tốt chứ? Sao em có cảm giác anh với Trúc Linh cứ kỳ lạ như thế nào ấy” Cô ấy là em gái của Cố Thành Trung, đương nhiên cũng hiểu anh rồi.
Cố Ngọc Vy gọi lại.
Khi anh vừa bước vào thì cô đã cảm thấy từ trường phát ra có gì đó không đúng.
Đó là có một sự đau khổ thoáng qua.
Rốt cuộc hai vợ chồng họ bị sao vậy chứ?
“Không có gì cả.” Cố Thành Trung thản nhiên nói, không muốn nhiều lời nên anh đưa Hứa Trúc Linh về nhà.
Sau khi về nhà anh tắm rửa thay đồ cho cô rồi chăm sóc cho cô rất cẩn thận.
Đúng lúc này Khương Anh Tùng gọi điện thoại nói công ty chỉ nhánh có một cuộc họp khẩn cấp cần anh xử lý nên anh không thể không đi.
Sau khi đắp chăn cho cô thì anh mới rời khỏi.