Ôn Mạc Ngôn nghe thấy những lời đó thì đột nhiên không hiểu ý của Diên.
Mặc dù từ đầu đến cuối cậu ấy không hề nhắc đến ba chữ “Hứa Trúc Linh” nhưng tất cả những gì cậu ấy làm đều là vì sự an toàn của cô.
Nhưng bây giờ cậu ấy lại nói ngược với lòng mình, bảo là không muốn bảo vệ cô, hai người không có quan hệ gì cả.
Anh ta cũng không cần phải vì chuyện này mà đắc tội với Diên nên đã đồng ý.
Đúng là anh ta sắp đi Đà Nẵng, anh ta không thể lãng phí thời gian ở đây trong ba tháng này.
“Tôi đã ghi nhớ lời của cậu tư rồi, nếu như tôi đã biết những việc làm của Vương phi thì đương nhiên tôi sẽ dốc toàn lực, dù sao thì Hứa Trúc Linh và tôi cũng là chỗ bạn bè, về tình về lý thì tôi cũng đều sẽ dốc hết sức mình”
“Nói đến đây thôi, nói thêm nhiều thì không còn ý nghĩa nữa, thiết nghĩ anh cũng không có tâm trạng uống rượu nữa rồi, tôi sẽ cho người mang qua nhà họ Ôn”
Diên lạnh lùng nói, tỏ ý muốn tiễn khách.
Ôn Mạc Ngôn thấy hơi khó hiểu, cậu ấy giận rồi sao?
Bây giờ tính khí của cậu ấy thay đổi khó đoán, thậm chí anh ta còn không biết bản thân đã đắc tội với Diên chỗ nào.
Anh ta không biết ba chữ “Hứa Trúc Linh” đã trở thành thứ cấm kị.
Bây giờ Diên chỉ có thể không nghe, không nói, không nghĩ thì mới có thể đè nén được nỗi tương tư và chịu đựng được sự cô đơn.
Nhưng cậu ấy vẫn âm thầm phái người theo dõi Lucia, sợ cô ta lại hại Hứa Trúc Linh thêm một lần nữa.
Ở Đà Nẵng cậu ấy cũng có cài tai mắt nhưng chưa từng dùng đến.
Cậu ấy sợ khi bản thân biết được tin tức của cô một ngày thì ngày nào cũng sẽ muốn biết được tin tức của со. Bây giờ Lucia đã có ý muốn ra tay, cậu ấy không thể ngồi im chờ đợi, người của cậu ấy ở Đà Nẵng quá ít, khó có thể chống đỡ được, bản thân cậu ấy cũng không tiện ra mặt vì dù sao thì cũng là danh không chính, ngôn không thuận nên cậu ấy chỉ có thể thông qua Ôn Mạc Ngôn. Ôn Mạc Ngôn nói cho Cổ Thành Trung biết để anh cẩn thận đề phòng thì anh cũng có thể nghe lọt tai. Sau khi ôn Mạc Ngôn rời khỏi th cậu ấy ngồi thưởng thức rượu một mình. Rượu rất ngon, rượu ngon để lâu năm nên hương vị đọng lại sau khi uống vào rất tuyệt.
Nhưng… Khi rượu chạm đến đầu lưỡi thì cậu ấy chỉ thấy đắng chát.
Hết ly này đến ly khác, không phải là đang nhấm nháp rượu mà là muốn uống cho say.
Strzyga không thể nhìn thêm được nữa, ông ấy cảm thấy rất nóng ruột.
Vốn dĩ ông ấy đã bị điều đến nhà kho và không thể quay lại được nữa nhưng vì tuổi tác ông ấy đã cao, sau khi Diên biết được ông ấy bệnh nặng thì đã đưa ông ấy về lại.
Đương nhiên ông ấy biết lý do là vì sao.
Nếu như ông ấy chết đi thì Hứa Trúc Linh biết được nhất định sẽ rất đau lòng.
Trong căn nhà rộng lớn chỉ có mỗi mình ông ấy là đàn ông, những người khác đều là phụ nữ, có thể thấy mức độ sợ hãi của ông ấy với đàn ông lớn đến đâu.
Ông ấy không kiềm được nên mở lời khuyên bảo: “Cậu chủ, không thể uống nữa, uống nữa sẽ say đấy”
Cậu ấy như không nghe thấy gì, chỉ cầm chai rượu rồi đứng lên định đi.
“Cậu chủ, cậu đang định đi đâu vậy?”
“Nhà lao”
“Cậu chủ, cậu quên rồi sao, mấy tên phế vật đó không chịu nỗi giày vò, các vết thương bị viêm nhiễm nghiêm trọng nên đã sớm chết hết rồi…”
“Ồ… Chết rồi sao, vậy còn xác đâu?”
“Cậu chủ… Xác đã được xử lý, vứt cho sói ăn rồi. Nhà lao đó giờ đã trống không!”
Khoảng thời gian này, ngày nào Diên cũng đến giày vò mấy người đó nên dù cho không ngừng điều trị cho họ thì cũng không bắt kịp tốc độ giày vò của cậu ấy.
Vết thương vừa mới lành thì ngày tiếp theo đã bị đánh cho rách da rách thịt, máu chảy nhem nhuốc.
Chỉ có ở nơi sâu thẳm trong nhà lao thì mới có thể nhìn thấy được một Diên điên cuồng nhất, không khác gì một con ác ma.
Đó là nỗi đau sâu thảm nhất trong trái tim của cậu ấy, đau đến thấu xương.