“Chà, trong thế giới ngâm gia đình Phó Minh Tước không phải là duy nhất. Nó hiện chia thành hai phe. Tôi đến từ bộ tộc người Sói đêm”
“Bộ tộc Sói đêm?” Hứa Trúc Linh chưa từng nghe đến cái tên này.
Kỷ Thiên Minh nhìn cô với ánh mắt vô cùng dịu dàng, sau đó sờ sờ vào đầu cô và nói: “Mặc dù bộ tộc Sói đêm là một băng đảng xã hội đen, nhưng nó đã bị biến đổi và gột rửa qua nhiều năm. Chúng tôi không vì lợi ích mà chỉ là để bảo vệ chính gia đình mình”
“Cha con Phó Minh Nam cấu kết với nhau làm việc xấu, không biết đã làm ra bao nhiêu việc xấu xa rồi. Tôi bất quá chỉ đang thanh lý môn hộ cho thế giới ngâm đó thôi”
Kỷ Thiên Minh nhìn vẻ ngoài nhẹ nhàng tao nhã, nhưng lời nói ra lại vô cùng uy vũ.
Phó Minh Tước là anh rể của cô, nhưng cô cũng biết về nghề nghiệp của Phó Minh Tước.
Cô không thể thiên vị bên nào và cô cũng không thể ngăn cản điều đó, cô không đủ năng lực.
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra giữa Kỷ Thiên Minh và Phó Minh Tước, nhưng…đứa trẻ là vô tội “Tôi không quan tâm anh có thù oán gì với Phó Minh Tước, tôi chỉ mong anh đừng làm tổn thương đứa trẻ, được chứ? Cũng… đừng để cô ấy nhìn thấy bức tranh đãm máu, được không?”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ lo liệu.” Kỷ Thiên Minh nói nhỏ.
“Được, được rồi, tôi đói bụng, cô có gì ăn không?” Dương Nguyệt dập tắt đề tài, hét lên rằng cô ta đói Mọi người cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong, Hứa Trúc Linh bị Dương Nguyệt kéo đi dạo phố.
“Không ngờ, Cố Thành Trung chẳng những tự cứu chính mình mà còn cứu luôn cả tập đoàn Cố Linh. Thật sự là một công đôi việc.
Tôi không nhìn lầm người. Nếu có người có thế thay đổi vận mệnh, chính là anh tai”
“Trước đây tôi luôn tin vào số mệnh, nhưng giờ tôi tin rằng người đàn ông đó sẽ chinh phục được ông trời. Nhân duyên trời cho nào cũng là chuyện vớ vẩn!”
“Điều này có nghĩa là gì? Điều gì đã thay đổi số phận?”
“Chính là anh ta và Diên là một cặp trời sinh…” Dương Nguyệt buột miệng không chút do dự. Sau đó, cô ta vội vàng che miệng nói: “Cô không biết hay sao?”
“Anh ta và Diên trời sinh là một cặp? Làm sao có thể được, cô biết không?”
Hứa Trúc Linh đe dọa và dụ dỗ và cuối cùng Dương Nguyệt phải nói, kể lại câu chuyện.
Chẳng trách Cố Thành Trung sẵn sàng giúp đỡ Josh, vì anh ta đã nhầm tưởng rãng .osh là người yêu của cô ta.
“Cố Thành Trung có thế nói vì cô ta mà chịu rất nhiều đau khổ, nếu cô ta còn tồn tại, anh ta sẽ làm tất cả những gì có thể để yêu cô ta. Nếu chẳng may cô ta chết, anh ta cũng sẽ không làm cho cô ta lo lắng về sau.”
“Anh ta có những con đường tắt. Anh ta đã phải chịu đựng bệnh tật và đau đớn, nhưng anh ấy không muốn buông tay. Anh ta không muốn buông bỏ và cũng không muốn vì mạng sống mà vi phạm lương tâm của mình. Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc phản bội cô ta, kế hoạch tồi tệ nhất của anh ta là…C‡
“Anh ta chết, cô ta còn sống. Anh ta trước khi chết phải sắp xếp cho cô ta, cho nên cùng Josh liên minh lại. Chỉ là không ngờ Josh trúng chiêu cùng K lại vướng vào nhau, dây dưa không rõ cùng hôn lễ không rõ ràng, giờ xem lại lá số tử vi của hai người, tôi sẽ đi, hồng loan tinh động! Nên tính tới tính lui, vậy rốt cuộc chỉ còn lại Diên”
Hứa Trúc Linh nghe xong những lời này, trong lòng khẽ run lên, mũi chua xót, không nói được lời nào.
Cố Thành Trung thà chết chứ không phản bội bản thân và ở bên Lucia.
Anh yêu bản thân mình, thế nhưng không nghĩ anh đã đạt đến mức độ này.
“Gia Bảo, có tin vào số h hay không?”
Dương Nguyệt tò mò hỏi, không biết cô ta sẽ cảm thấy như thế nào khi nghe những lời này.
Cho dù cô ta lựa chọn như thế nào, cô ta dường như cũng có một lối thoát.
“Tôi tin Cố Thành Trung, anh là định mệnh. Anh sinh ra, tôi sinh ra, anh chết đi, tôi của chết đi và anh sẽ không sống một mình. Có lẽ điều cô nói là đúng. Anh có quan hệ với Diên, nhưng trước khi tôi gặp được Cố Thành Trung, trước khi yêu anh tôi cũng đã không yêu được bất kỳ ai”
“Nếu nói rằng người anh yêu là sao số phận lại cho tôi gặp được Cố Thành Trung chứ?”
“Tạo hoá đúng là trêu người”
Dương Nguyệt cũng không thể hiểu được, từ trường đã thay đổi vận mệnh của cô ta và buộc phải đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Sau khi tham quan trung tâm mua sắm vào buổi tối, lại không muốn cơn mưa mùa thu rơi trên bầu trời.
Buổi tối dạo xong, lại không nghĩ bầu trời tí tách tí tách hạt mưa thu.
Cô ta không mặc nhiều, áo khoác lại mỏng, không tránh khỏi rét run, cô ta ôm ôm cánh tay mình để giữ ấm.
Nhiều người bị mắc kẹt ở lối vào của trung tâm mua sắm do mưa, mưa càng ngày càng lớn và không có xu hướng dừng lại.
Họ không vội quay về, chỉ nghĩ xem có nên tìm một cửa hàng uống gì đó cho ấm người, đợi đến khi tạnh mưa rồi mới rời đi hay không.
Lúc này, đám đông đứng ngồi không yên.
“Đẹp quái”
“Hai người đàn ông phương Đông đó đẹp quát”
“Ở đâu?”
Tôi thấy một chiếc Maybach đậu bên con đường cái đối diện kia, cửa hai bên mở ra, hai người đàn ông từ bên trái bước xuống.
Những bộ đồ đen trắng như sứ giả trong đêm tối.
Cố Thành Trung đã quen với màu lạnh, có khả năng và điềm tĩnh, với vẻ mặt uy nghiêm và không chút biểu cảm.
Tay cầm ô đi về phía cổng trung tâm thương mại, nơi đây thu hút vô số lời cảm thán và ngưỡng mộ của mọi người.
‘Và Kỷ Thiên Minh giống như thiếu gia, một người công tử nhẹ nhàng.
Bộ vest trăng toát lên khí chất bụi bặm của anh.
Hứa Trúc Linh không thế tin được, hóa ra anh ta là một tay xã hội đen, nhưng anh ta lại giống như một vị thần vậy.
Hai người đi cạnh nhau, giống như một cảnh đẹp trong mưa, bất chợt lọt vào tầm mắt của vô số người.
Hai người leo lên cầu thang và mọi người ý thức tránh sang một bên Khi đôi mắt lạnh lùng của Cố Thành Trung chạm vào mắt Hứa Trúc Linh, nháy mắt và nhìn cô vô cùng ấm áp .
“Làm cách nào mà anh tới đây được.” Cô hơi ngạc nhiên mà nói “Ra ngoài làm chút việc, thấy trời mưa, em không có ô nên anh mới chạy đến đây”
Anh ta lập tức cởi áo khoác ngoài, khoác lên người cô, nói: “Đừng để bản thân mình bị lạnh chứ, anh sẽ cảm thấy đau lòng lắm”
Đôi má của Hứa Trúc Linh ửng hồng khi cô nghe những lời đó và cô ấy cảm nhận được sự ghen tị của những người xung quanh.
Anh ta vòng tay qua vòng eo xinh xản của cô, nhìn Kỷ Thiên Minh và nói: “Muốn về bằng xe của tôi à?”
“Không, tôi sẽ cùng với cô ấy về nhà, bắt taxi đi là được rồi”
“Vậy tôi đi trước.”
Cố Thành Trung khẽ gật đầu rồi đưa cô ta đi Đứng trước Dương Nguyệt, Kỷ Thiên Minh đưa tay gạt những hạt mưa trên vai cô.
Cô cũng ôm lấy cánh tay đang run lên vì lạnh, đôi mắt sáng ngời đầy mong đợi.
“Đó là mùa thu và trời cực kỳ lạnh vào ban đêm”
Kỷ Thiên Minh đặt tay lên quần áo của mình, Dương Nguyệt cảm động đến nỗi trong lòng trở thành một mớ hỗn độn.
Lại không nghĩ giây tiếp theo, Kỷ Thiên Minh cài chặt cúc áo và n‹ hật may là tôi đang ra ngoài với một chiếc áo khoác. Cô hãy gọi xe đi. Tôi muốn về nhà và nghỉ ngơi.”
Dương Nguyệt nghe đến đây thì ngẩn ra, nói: ” Kỷ Thiên Minh, anh có lầm hay không, anh để cho một người phụ nữ yếu đuối như tôi đi kêu xe? Còn anh thì sao?”
“Tán gái, không thấy những người này nhìn chăm chằm tôi sao? Tôi sẽ phát triển một số nghề phụ, cô đi nhanh lên đi”
Kỷ Thiên Minh quay mặt không biết xấu hổ nói: Sau khi nghe điều này, Dương Nguyệt liền muốn giết người.
“Anh chàng đẹp trai không có xe sao? Tôi đưa anh về nhài”
“Tôi có ô tô, tôi có ô tô, hay… vào nhà tôi ngồi?”
“Nhà tôi, tôi có rượu Tây Tạng ngon, sau khi uống vào có thể làm ấm cơ thểi”
Họ lảm nhảm và đẩy Dương Nguyệt đi.
Cô không còn nơi nào để trốn, cô đangđứng dưới mưa.
Mưa lạnh rơi trên vai, hắt hơi vì lạnh.
Vào lúc này, một chiếc gót nhọn vẫn đang giãm lên mặt cô.
Thậm chí… thậm chí còn đẩy cô ấy.
Cô ấy đứng trên bậc thềm và tự chống người về phía sau mà không cần hỗ trợ. Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc thì…