Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1011





Lucia mỉm cười giống như lần trước chưa từng chịu nhục.





Dường như gương mặt bị thương mới vừa lành đã quên đau.





“Dĩ nhiên có thể, Vương Phi có thể quang lâm là vinh hạnh của tôi.”





“Vậy sao? Vậy thì dạy bổn Vương Phi nên cắm hoa như thế nào đi”





Lucia ngồi xuống, thật sự tham gia.





Bởi vì cô ta đến mà mọi người câm như hến, không dám thở mạnh dù chỉ một lần.





Cô ta tới hai ba ngày, các quý phụ danh viện từng người xin nghỉ bệnh, nói mình nhức đầu không có sức, bệnh thời kỳ cuối, trừ cái giường trong nhà ra thì không đi đâu được hết.





Hứa Trúc Linh biết bọn họ đang nói dối, chủ yếu là bởi vì Lucia ở chỗ này nên mọi người không dám nói chuyện thoải mái nữa, không khí vô cùng ngột ngạt cho nên bọn họ trốn tránh.





Nếu không chọc nổi, vậy trốn còn không nổi sao?





Niềm vui duy nhất của cô đã bị Lucia tước đoạt.





Đến cuối cùng vườn hoa cũng không còn ai đến.





Mỗi ngày sau giờ ngọ hai giờ Lucia lại tới đây, lần này tới đây thấy không có ai thì tỏ vẻ ngạc nhiên.





“Cô Linh, không phải cô rất có sức ảnh hưởng và kêu gọi sao? Sao.





không còn ai nữa? Thì ra cô cũng chỉ có như thết”





“Lucia, xem ra cô đã quên lời tôi từng nói, vết sẹo lành thì quên đau đúng không?”





Cô ngửa mặt lên, khuôn mặt nhỏ lớn cỡ bàn tay hiện vẻ lạnh lẽo như Sương.





Cô lạnh lùng nhìn mà không hề khách sáo.





Lucia nghe vậy vô thức sờ gò má của mình, mặc dù vết thương đã lành nhưng sự sỉ nhục đã để lại dấu vết rất sâu.





Đời này cô ta sẽ không quên bạt tai của Hứa Trúc Linh làm cô ta đau tận đáy lòng.





Cô ta trở về nhưng đêm không thể say giấc, cho dù ngủ thiếp đi cũng sẽ nửa đêm thức tỉnh.





Cô ta hận không thể hoàn toàn xé nát Hứa Trúc Linh!





Cô còn lôi kéo quý cô quý bà đến nơi này, rõ ràng chính là rêu rao, vậy thì cô ta cũng sẽ không khách sáo.





Nếu thủ đoạn lén lút không có được chỗ tốt thì cô ta dùng dao kiếm thật ở bên ngoài để không ai được yên bình.





Hứa Trúc Linh, tôi đến chết cũng sẽ không quên cái bạt tai mà cô tát tôi. Tôi sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần những gì cô gây ra cho tôi. Tôi nói cho cô biết, chuyện này sẽ không yên đâu. Người đấu với tôi sẽ không có kết quả tốt, bao gồm cả cô!”





Cô ta nói với vẻ hung tợn, sắc mặt cũng dữ dội!





“Nếu như cô tới đây chỉ để nói v. mấy lời uy hiếp không hề có sức này thì tôi khuyên cô tiết kiệm chút sức đi. Tôi đã không còn là Hứa Trúc Linh trước kia bị cô nói một câu là có thể sợ đến chân mềm nhữn, từ trước tới nay tôi chưa từng trở mặt với ai, cô là người đầu tiên. Lucia, tôi rất vui vẻ tiếp đón”





“Vậy sao? Mấy năm nay cô chỉ tiến bộ vậy mà thôi, không có Cố Thành Trung thì cô đã sớm chết trăm ngàn lần rồi!”





“Vậy thì thế nào, tôi có người đàn ông đáng tin, cô có không? Lucia, đời này cô không tin bất kỳ ai mà chỉ tin vào chính mình, cho nên sẽ không có ai giúp cô. Cô là người suy bụng ta ra bụng người, cô luôn trách tôi cướp Cố Thành Trung đi, thực ra là tự cô đẩy anh ấy đi xa từng chút một, là cô khiến cho anh ấy hoàn toàn nản lòng thoái chí nên anh ấy mới đến với tôi”





“Chỉ cần cô sửa lại một chút tính tình khiến cho anh ấy có thêm một chút hi vọng thì hai người cũng sẽ không đi tới tình trạng như hôm nay.





Cô không cảm thấy mình sai mà đó đều là lỗi của người bên cạnh, cô thật vô tội! Sao cô không tự soi gương xem rốt cuộc cái vẻ mặt cô tự cho là vô tội kia xấu xí đáng sợ đến thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK