Cuộc sống ngày ngày trôi qua, mỗi đêm Cố Thành Trung sẽ lặng lẽ qua đây dỗ cô vào giấc ngủ, cũng không kịp làm chuyện xấu gì, dù sao thời gian có hạn.
Thường xuyên qua lại, ông cụ cũng đã biết, cuối cùng thẳng thắn mở một mắt nhắm một mắt, mỗi lần quy định hai mươi phút phải trở về.
Gần tới cuối năm, hôn sự của Cố Ngọc Vy và Nguyên Doanh cũng đang gấp rút tiến hành.
Thời gian đã qua hai năm, rốt cuộc hôn lễ này cũng tổ chức rồi Vẫn là nhà thờ, áo cưới, khách khứa hai năm trước…
Một năm kia, Bạch Minh Châu không tham dự, năm nay vẫn không tham dự., Hứa Trúc Linh cũng từng hỏi Nguyên Doanh, thực sự không lo lắng cho Minh Châu sao?
Đáp án đương nhiên là lo lắng.
Trước đây luôn vạch sẵn đường đi cho Bạch Minh Châu, để cho cô ấy có thể bước đi thuận lợi. Sau mới biết được, đường của mỗi người đều không thể nào êm đềm, rồi cũng sẽ có nhấp nhô.
Tình cảm của cô ấy và Ôn Mặc Ngôn, Nguyên Doanh cũng không có đầu mối gì, không có cách nào làm chủ cho cô ấy.
Cô ấy cũng phải gánh vác trách nhiệm vì hành vi của mình, cho nên Nguyên Doanh không can thiệp nữa.
Thực ra anh ta có đi tìm Bạch Minh Châu, mặc dù không tìm được vị trí cụ thể, nhưng nhìn thấy những dất cô ấy thì vẫn biết c‹ Thực ra Nguyên Doanh có thể tìm ra được.
Bạch Minh Châu. Nhưng anh ta lại không không làm vậy, anh ta tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy.
Cho nên, cô ấy cũng không phải mất tích, chỉ là đã giấu bản thân đi.
Hứa Trúc Linh cũng thở dài một hơi, chỉ cần biết răng cô ấy không có việc gì là tốt rồi.
Cô ấy cũng sẽ trở lại, cô biết Bạch Minh Châu chắc chắn không phải rùa đen rụt cổ.
Đám cưới tổ chức trước năm mới, vì để có thể dẫn Cố Ngọc Vy về nhà ăn tết.
Đám cưới của hai người cũng không long trọng như năm đó của Hứa Trúc Linh, hai người đều muốn khiêm tốn chút, nhất là Cố Ngọc Vy, hận không thể giản lược mà nhanh chóng kết hôn.
Chọn thời gian không tốt lắm, vừa lúc cục dân chính nghỉ tết, chỉ có thể chờ đợi năm sau đi đăng ký kết hôn.
Tờ giấy đỏ còn chưa tới tay ngày nào, Cố Ngọc Vy liền lo lắng ngày đó.
Trước khi kết hôn mấy ngày, ông cụ đích thân tới nhà họ Bạch gặp mặt.
Phong tục địa phương là trước khi kết hôn hai người người không thể gặp mặt, phải đợi tới ngày kết hôn.
Lúc đi Cố Ngọc Vy còn ôm chặt cửa nhà họ Bạch, không chịu buông tay, nói bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, không có nhiều phong tục quỷ quái như vậy, cô ấy không câu nệ chuyện này.
Hàng xóm láng giềng đều biết, ở đây trêu chọc.
Hiện tại người ngoài đều truyền tai nhau, cô chủ tư nhà họ Cố vội đến nỗi ước gì có thể gả vào nhà trai ngay lập tức.
Bên ngoài truyền nhau ầm ï, nhưng Cố Ngọc Vy lại chẳng hề để ý.
Cô ấy mặc kệ người khác nói như thế nào, chỉ cần Nguyên Doanh không coi thường mình, nhà họ Bạch tôn trọng mình là tốt rồi.
Một đêm trước khi cưới, Cố Ngọc Vy lật qua lật lại ngủ không được, lại chạy đến phòng Hứa Trúc Linh, chui vào chăn của cô.
“Tôi không ngủ được.”
“Làm sao vậy?”
“Sợ…
Cố Ngọc Vy nói nhỏ: “Có thể do lần trước, đã qua hai năm chúng tôi mới quyết định muốn kết hôn. Năm kia đến năm nay, thì ra đã qua lâu như vậy, khó mà tưởng tượng nổi.”
“Chính là bởi vì đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, cho nên lần này càng thêm lo được lo mất. Tuy tôi biết, giữa chúng tôi đã không còn vướng mắc, nhưng vẫn rất lo lắng”
“Tôi sợ mình mắc chứng lo sợ trước khi cưới nên qua tìm cậu kể khổ chút”
“Yên tâm đi, đám cưới ngày mai chắc chắn sẽ thuận lợi, chớ suy nghĩ lung tung. Ngày mai cậu còn phải dậy ớm, trang điểm thành cô dâu xinh đẹp đó, nếu hai vành mắt đen thui thì còn ra gì?”
“Điều này cũng đúng, kết hôn là bộ dáng đẹp nhất trên đời của người phụ nữ, tôi muốn thật xinh đẹp.”
Cố Ngọc Vy thở hắt một hơi nói: “Bà đây đã sắp hai tám rồi, đều là gái lỡ thì rồi, nếu như không thành công nữa, tôi liền… Xuất gia làm ni cô vậy: “Phi phi phi, trước lễ tân hôn đừng nói mấy thứ xui xẻo này, cũng không sợ đưa tới cái gì sao. Nhanh ngủ đi, đừng suy nghĩ bậy bạ nữa!”
Cố Ngọc Vy bĩu môi, tâm ý của cô ấy đã quyết.
Hai người nằm ngang, Cố Ngọc Vy vẫn ngủ không được như cũ, Hứa Trúc Linh cũng hoàn toàn không có buồn ngủ.
Hai người bắt đầu trò chuyện, cuối cùng sờ lên bụng cô.
Cũng tầm một tháng rồi nhỉ?”
“Ừm, đúng vậy…
Cô chột dạ nói, ở trước mặt bác sĩ, cô cũng không dám múa rìu qua mắt thợ.
“Kiểm tra thế nào rồi? Thai nhi thế nào?”
“Tất cả đều bình thường, rất khỏe mạnh”
“Qua vài ngày nữa là có thể biết là con trai hay con gái rồi, mặc dù nói bệnh viện không cho xét nghiệm, nhưng bây giờ không thể giống như trước đây, trọng nam khinh nữ, hiện tại thật nhiều người đều mong có con gái đó trong nhà có bác sĩ tư nhân, có thể kiểm tra, tôi cũng muốn biết là cháu trai hay cháu gái đây!”
“Tôi xem cậu gần đây khẩu vị của cậu cũng tốt, cũng không thấy mập, nói rõ em bé hấp thu rất tốt”
“Tôi… Tôi đi vệ sinh nhiều, hệ tiêu hoá tốt.”
Hứa Trúc Linh yếu ớt nói.
Cố Ngọc Vy cho cô cái trợn mắt, đã không thể tán gấu yên lành rồi.
“Ngủ sớm đi”
Ngày hôm sau, trời còn tối, chỉ mới bốn giờ, Cố Ngọc Vy đã dậy, muốn đi rửa mặt hoá trang.
Hứa Trúc Linh cũng bị đánh thức, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đứng lên giúp đỡ, lại bị Cố Thành Trung ngăn cản “Bây giờ em là phụ nữ có thai, phải nghỉ ngơi nhiều, đừng nói anh không cho phép, bố cũng không cho phép đâu.”
Hứa Trúc Linh suy nghĩ một chút cũng phải, chắc chắn sẽ không cho cô giúp đỡ.
Cô không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đợi ở trên giường, Cố Thành Trung chuẩn bị đi đội ngũ đưa dâu, xếp một hàng xe sang mà xuất giá, phô trương cỡ này ở thủ đô cũng rất hiếm.
Đợi tới sáu giờ Hứa Trúc Linh vội vàng đứng lên rửa mặt, rất nhanh đã chỉnh trang xong.
Bảy giờ cô dâu sẽ xuất phát từ nhà cũ, đi đường khoảng một tiếng Cố Thành Trung làm việc xong, vội vã trở về thay quần áo, bởi vì vội vàng mà bây giờ mồ hôi đầy người, quần áo cũng bị nhăn rồ.
Anh cũng không xịt nước hoa bao giờ, lần này…. Lại xịt nước hoa của nam.
Cô rất kinh ngạc.
Anh sửa sang xong quần áo, đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, luôn hỏi Hứa Trúc Linh bộ dáng có ổn hay không.
“Lúc anh cưới em, sao không thấy anh căng thẳng như vậy?”
Hứa Trúc Linh ghen tỉ, ấm ức nói, đây quá rõ ràng là phân biệt đối xử rồi đi? Cố Thành Trung thấy thế, nhẹ ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Xin lỗi em, đúng là có chút phân biệt đối xử. Cưới em, là chuyện cả đời, anh muốn đưa em về cưng chiều cả đời, cho nên trong lòng rất an bình. Nhưng hôm nay, anh phải đưa Cố Ngọc Vy gả đi, anh nghĩ tâm trạng của anh không khác bố là bao, cứ thấp thỏm không yên”
“Anh và Cố Ngọc Vy không có quan hệ máu mủ, nhưng sớm đã vượt cả quan hệ đó.
Anh và anh hai luôn cưng chiều cô em gái này, muốn cho em ấy điều tốt nhất. Lúc chúng ta gặp rủi ro ở Manhattan, anh cả hãm hãi, chỉ có em ấy là vượt mọi khó khăn giúp chúng ta.
Chúng ta nhìn em ấy từ đứa bé trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, bây giờ chớp mắt một cái, em ấy cũng sắp lập gia đình rồi”
“Lần hôn lễ đầu tiên, anh không có cảm giác gì mãnh liệt, Nguyên Doanh là anh em.
của anh, giao phó cho cậu ấy anh rất yên tâm.
Nhưng không ngờ sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh càng thêm không nỡ gả cô em gái này. Bây giờ em ấy phải lập gia đình, tâm trạng trong lòng…”
Cố Thành Trung cũng không biết phải hình dung thế nào.
Hứa Trúc Linh bu môi nói: “Em chỉ nói một câu, mà anh lại nói nhiều như vậy. Em đương nhiên biết tình cảm anh đối với em, em chỉ đùa anh mà thôi, Ngọc Vy sẽ hạnh phúc, anh cứ yên tâm đi”
“Ừm, anh đã cảnh cáo Nguyên Doanh rồi, kêu cậu ấy đối xử với em gái anh tốt một chút”