Nhưng bây giờ trên chiếc roi đó thực sự dính đầy máu tươi!
“Cô… cô đừng qua đây!”
Hắc Tử sợ tới mức ngã nhào trên mặt đất, trong tay cầm chặt chai rượu.
“Đến đây, chơi đi, có thể ngược đãi tôi. Tôi thích nhất cùng đàn ông chơi đùa, chơi trò chết vong thì chơi như thế nào?”
Diệu Miêu bắt người đến gần con hẻm nhỏ, giữa ban ngày, bên trong truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, sau đó mới bình tĩnh lại.
Mà ngay trên con đường, một người đi cũng không có.
Vào chạng vạng tối, Hứa Trúc Linh nhận được một cuộc gọi từ đồn cảnh sát, nói rằng đã tìm thấy ví và điện thoại di động của mình.
Có người nào đó đã ném vào cửa đồn cảnh sát, và sau đó họ biến mất.
Cảnh sát cho rằng có lẽ người bên kia đã biết thân phận của cô, và không dám đắc tội với Cố Thành Trung nên đã gửi trả lại.
Hứa Trúc Linh nghĩ lại và thấy có lý nên không điều tra nữa.
Vài ngày sau, cảnh sát tìm thấy hai thi thể, cả hai đều trưng to mắt như nhìn thấy con quái vật khủng khiếp, là bị người sống đánh chết.
Không có dấu vết vân tay hay manh mối nào tại hiện trường, và việc truy tìm kẻ sát nhân chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Hơn nữa, cả hai đều không phải là người tốt lành gì, vụ án đã đi vào lối tắt, ngoài ra không có người thân, bạn bè, thi thể tại đồn cảnh sát cũng không có ai đến nhận.
Cuối cùng không thể giải quyết được gì, cảnh sát chỉ có thể để truyền bá tin tức, nhắc nhở cư dân chú ý an toàn khi di chuyển.
Khi tin tức được phát đi, vừa vặn Hứa Trúc Linh đang dùng bữa trong văn phòng của Cố Thành Trung, khi nhìn thấy người chết thì rất ngạc nhiên.
Đây không phải là tên trộm đã đụng vào Diệu Miêu lần trước sao?
Dù lúc đó bị che một nửa khuôn mặt nhưng cô vân rất ấn tượng, tuyệt đối sẽ không hận sai.
“Đây… đây là tên trộm đó mà, tại sao lại chết?”
“Gậu ta chính là tên trộm đã lấy trộm đồ của em?”
Cố Thành Trung nhíu mày, cảm thấy sự việc này quá trùng hợp, lập tức yêu cầu thư ký điều tra.
Một là kẻ trộm, và hai là người trung gian kết nối với kẻ trộm.
Thời điểm tử vong được xác định là trưa cùng ngày, nhưng chiếc ví được bỏ lại trước cổng đồn công an vào buổi tối.
Ai đã đưa ví? Ai đang âm thầm giúp đỡ Trúc Linh?
Cố Thành Trung lông mày không giãn ra, Phó Minh Nam còn chưa bắt được, anh hoảng sợ, sợ rằng ông ta sẽ ra tay với Trúc Linh.: Chuyện này chỉ là không ngờ, nhưng anh cũng không dám phớt lờ.
Xem ra phải thúc giục những thuộc hạ kia, bảo vệ tốt cho sự an toàn của cô ấy.
Hứa Trúc Linh thấy tâm tư anh đang suy nghĩ, cũng không ăn cơm nên chọc Vào tay vào anh.
“Đang suy nghĩ gì vậy? Em khi nói chuyện với anh có nghe thấy không.”
“Làm sao vậy?”