Cố Thành Trung vẫn còn nỗi sợ với biển, chưa quen việc tiếp xúc gần với biển, chỉ ngồi xuống bờ cát.
“Uống hai ly nhé.”
“Gần đây tôi mà uống rượu là dễ làm hỏng việc, uống ít thôi.” Nguyên Doanh hơi bất đắc dĩ nói.
“Nguyên Doanh, cậu thật sự muốn cưới em gái tôi đúng không? Đứa em gái này tôi không được chứng kiến quá trình nó trưởng thành, con nhà người ta đều có anh trai chị gái che chở, con bé thì không có.”
“Con bé không so được với Bạch Minh Châu. Em gái cậu là đóa hoa trong nhà kính, từ nhỏ đã được cậu bảo vệ, còn em gái của tôi chính là đóa hoa hồng ngược gió nở rộ. Cậu có thể bảo vệ em gái cậu, tôi không nửa lời phàn nàn. Nhưng cậu không thể làm tổn thương Ngọc Vy. Con bé đối với tôi không khác nào đầu quả tim lòng bàn tay, con bé cũng có anh trai.”
“Nguyên Doanh, hôm nay chúng ta không nói chuyện với nhau như hai người anh em… mà với tư cách là anh trai Cố Ngọc Vy, sắp tới tôi phải chứng kiến con bé gả cho người ta, người kia mặc dù là anh em của tôi, tôi vẫn không thể ngăn bản thân phải dặn dò kỹ lưỡng. Nguyên Doanh, đối xử thật tốt với Ngọc Vy, được chứ?”
Ngụm rượu nghẹn trong cổ họng Nguyên Doanh, mãi không nuốt xuống nổi.
Cố Thành Trung chưa bao giờ nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu như vậy. Anh là một người kiêu ngạo, không hề ăn nói khép nép.
Nhưng lúc này đây, anh lại cẩn thận trân trọng, mong anh ta chăm sóc tốt Ngọc Vy.
Điều này khiến anh ta hơi động lòng.
“Tôi sẽ đối xử tốt với Ngọc Vy.” “Có câu này của cậu tôi yên tâm rồi.”
Cố Thành Trung nâng chén, hai ly thủy tinh chạm nhau, phát ra tiếng động thanh thúy.
Cố Thành Trung một hơi uống cạn, cảm thấy rượu có chút đắng.
Đúng lúc này, đột nhiên rất nhiều người vây quanh bãi biển, dường như trên biển xảy ra chuyện gì đó.
Cố Thành Trung hơi híp mắt, nhìn qua bờ cát, không thấy Hứa Trúc Linh và Cố Ngọc Vy, vội đi nhanh tới.
Cách bờ biển 20km có một rừng san hô ngầm, khi thủy triều hạ xuống, rừng san hô ngầm sẽ lộ ra, như một cảnh quan kỳ diệu trên mặt biển.
Nhưng không ngờ trên biển đột nhiên nổi gió to, thủy triều tới.
Nghe nói con thuyền vừa tới rừng san hô gặp nạn, theo dõi trên biển phát hiện ra.
Có người báo cảnh sát, đội cứu hộ đã chuẩn bị xuất phát.
Nghe nói có ba người gặp nạn, hai cô gái nhỏ và một ngư dân địa phương.
Hai cô gái nhỏ kia là người bên ngoài, đều không phải người địa phương, nói là lần đầu tiên tới đây nên muốn đi xem rừng san hô thần kỳ này.
Cố Thành Trung nghe thấy tin tức này, trái tim nảy mạnh. Hai cô gái nhỏ.
Là Hứa Trúc Linh và Ngọc Vy!
Cố Thành Trung không nói hai lời, trực tiếp tìm một chiếc ca nô, muốn theo đội cứu hộ xuống biển.
“Để tôi đi thôi, tôi biết bơi. Hơn nữa cậu còn sợ nước, lỡ xảy ra chuyện, cậu không được…”
“Tôi có thể, tất cả những chuyện liên quan tới bọn họ, tôi đều có thể làm được!”
Cố Thành Trung nghiến răng nói, lần trước không phải khắc phục được hay sao? Lần này chắc chắn cũng có thể!
Anh đẩy ca nô xuống biển, nước biển không qua đến đầu gối.
Cẳng chân anh thế mà hơi cứng đờ.
Anh hít sâu một hơi, sau đó tung người nhảy lên ca nô.
Nguyên Doanh cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Đội cứu hộ thấy bọn họ theo đuôi đằng sau, nói: “Hai anh đừng đi nữa, nguy hiểm lắm!” “Tôi là bác sĩ, tôi có thể giúp đỡ.”
Nguyên Doanh vừa nói xong câu này, đội cứu hộ không nói thêm gì, chỉ nhắc bọn họ nhất định phải theo sau.
Lúc này đột nhiên một trận gió to nổi lên, con thuyền dễ bị chệch hướng, hơn nữa còn xuất hiện sương mù, khiến người ta không nhìn rõ đường.
Bọn họ dần dần tới gần rừng san hô, lòng Cố Thành Trung đã nóng như lửa đốt.
Ngọc Vy biết bơi, nhưng Hứa Trúc Linh lại là một con vịt cạn.
Cũng không biết cô có mang theo phao cứu sinh không nữa.
Lẽ ra anh nên dặn dò cô, đi chơi ven biển nhất định phải mang theo phao bơi.
Đều do lỗi của anh.
Trái tim Cổ Thành Trung lơ lửng trên cổ họng, sợ các cô gặp chuyện.
Nguyên Doanh cũng lo muốn chết. Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới một ngày Cố Ngọc Vy sẽ rời xa anh ta.
Anh ta đã quen với sự tồn tại của Cố Ngọc Vy, cùng cô tham gia những cuộc phẫu thuật.
Chỉ cần anh ta vươn tay ra bên cạnh, không cần phải nói, Cố Ngọc Vy cũng biết anh ta muốn cái kéo hay là nhíp.
Cô là cấp dưới của anh ta, chức vị thấp hơn anh ta mấy bậc, nhưng anh ta biết cô chính là cộng sự phù hợp với mình nhất.
Thật ra anh ta đã sớm hiểu rõ tấm lòng Cổ Ngọc Vy dành cho mình, có điều anh ta chỉ một lòng muốn cứu sống mạng người, thêm cả bệnh tâm lý của Bạch Minh Châu ảnh hưởng, khiến anh ta vẫn luôn hơi bài xích băn khoăn với chuyện tình cảm của mình.
Anh ta giả bộ không biết mà Cố Ngọc Vy vẫn luôn cho anh ta không gian thoải mái, không hề ép buộc.
Anh ta rất thích ở cạnh cô, cảm giác rất thoải mái.
Anh ta biết, bất kể mình có đi bao xa, thời điểm ngoảnh đầu nhìn lại, nhất định sẽ vẫn thấy được một cô gái luôn nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng, đôi môi khẽ mỉm cười, yên lặng chờ đợi mình.
Anh ta chứng kiến cô từ cô gái nhỏ hai mươi tuổi trở thành cô gái hai mươi sáu tuổi, anh ta mắc nợ cô rất nhiều.
Từng khoảnh khắc từ khi quen biết Cố Ngọc Vy đột nhiên xuất hiện trong đầu anh ta, đã khắc sâu như vậy, Không hề hoành tráng, nhưng lại đậm sâu, khắc ghi tận đáy lòng, sớm đã không thể buông bỏ.
Trước kia anh ta không hiểu thế nào là yêu, giờ phút này… hình như đột nhiên đã hiểu. Cố Ngọc Vy chính là người con gái anh ta muốn cưới.
Cũng là mối duyên giờ đây anh ta không thể dứt bỏ.
Anh ta không thể để cô gặp chuyện, anh ta có thể chữa trị cho bất cứ ai, lại không thể nào chịu đựng nổi khi nhìn thấy cô nằm trên bàn phẫu thuật lạnh như băng kia.
Anh ta vẫn luôn cho rằng mình vụng về trong tình cảm, còn cần một thời gian dài để tìm hiểu xem yêu là gì.
Nhưng giờ phút này anh ta mới hiểu được, anh ta sớm đã hiểu rõ, chỉ là… vờ như không hiểu.
Trái tim hai người đàn ông như bị bóp chặt đến khó thở.
Cuối cùng đội cứu hộ cũng chạy tới rừng san hô.
Bởi vì thủy triều dâng nên hơn nửa rừng san hô đã bị bao phủ.
Bọn họ thấy trên mặt biển có một người mặc áo cứu sinh.
Bọn họ vội vàng vớt người lên, là ngư dân kia.
Đội cứu hộ nhanh chóng vớt người, xem xét rồi hỏi: “Sao lại chỉ có mình ông?
Hai cô gái nhỏ kia đâu?”
Trên biển gió to quá, thổi chúng tôi vào sâu trong rừng san hô. Đáy thuyền va phải đá ngâm khiến chúng tôi ngã xuống biển. Tôi và hai cô gái kia bị tách ra, giờ thủy triều lên, rừng san hô biến thành đá ngầm, tôi… tôi cũng không biết hai cô gái ấy ở đâu.
“Các cô ấy chừng bao nhiêu tuổi?”
“Một người hai mươi mấy tuổi, mặc áo Sơ mi trắng và quần jean, còn một người…
tôi không nhớ được.”
Áo sơ mi trắng, quần jean…
Đây là Hứa Trúc Linh!
Trái tim Cố Thành Trung run bắn lên.
“Có thể đi vào không?”
Đội cứu hộ còn chưa nói gì, ngư dân đã xua xua tay: “Không thể đi vào, thời điểm thủy triều lên, nơi này sẽ thành vùng đất chết. ‘ Không ai có thể sống sót được!”
“Đúng vậy, thời điểm thủy triều lên, chúng tôi không thể tiến vào rừng đá ngầm, nếu không chẳng những không tìm được người, chúng tôi còn bị nguy hiểm.
Chúng tôi chỉ có thể cho người lặn xuống biển xem có thể tìm được hay không.
Nhưng người của chúng tôi chỉ tìm được trong phạm vi 7km. Một khi trời mưa, chúng tôi nhất định phải lùi lại, nếu không sương mù bốc lên, nhóm chúng tôi sẽ bị nhốt ở nơi này.”
“Tôi cũng xuống nước.”
Cố Thành Trung nghiến răng nói.
Mặt biển rộng lớn mênh mang lại ẩn giấu cuồn cuộn mãnh liệt.
Anh không biết mình có thể chịu đựng được hay không, nhưng anh biết mình phải tự mình vào sâu trong chỗ đá ngầm, tận mắt nhìn xem.
Nếu không… không cách nào yên tâm.
“Tôi đi cùng anh, chúng ta cùng nhau đi.”
“Hai người… Hai người không quen thuộc địa hình nơi này, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ, ai có thể chịu trách nhiệm nổi?”
“Tôi tự chịu trách nhiệm!” Cố Thành Trung đeo bình dưỡng khí lên, không chút do dự lao xuống biển.