Cô ấy không né tránh mà cam tâm tình nguyện nhắm mắt lại Cô ấy không sợ đau mà sẵn sàng cho anh ta hung hăng đánh mình một trận đòn nhừ tử để trút giận.
Nhưng…
Cơn đau đã đoán trước lại không rơi xuống người, mà lại có một tiếng nổ vang lên từ sau tai.
Cô ấy sợ tới mức lập tức mở mắt ra, đã nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn dùng nắm tay đấm ầm ầm vào tường, Phòng ở đã hơi cũ cũ, lớp vôi trắng đều đang loạt xoạt rơi xuống.
Trên tường xuất hiện những vết rạn, ai nhìn thấy cũng phải giật mình, Tay của anh ta..
Lấy tốc độ của mắt thường cũng có thể thấy được nó đang nhanh chóng sưng đỏ lên, thắt “Anh điên rồi, anh cứ đánh em là được, anh đập tường làm cái gì? Hay là anh nghĩ xương của anh còn cứng hơn tường đây?”
Bạch Minh Châu tức giận nói, trong lòng đau đớn kinh khủng như sắp chết đến nơi, vội vội vàng vàng kéo anh ta ra khỏi phòng bếp.
Ngay vào lúc mấu chốt quan trọng này, Ôn Mạc Ngôn vấn nhớ tới việc phải tắt bếp.
Cô ấy kéo anh ta về phòng, rất lâu sau mới tìm được rượu thuốc mà năm ngoái mình đã để dự bị ở trong nhà.
Trước tiên cô ấy rửa sạch vết thương bằng thuốc khử trùng một chút, sau đó thoa rượu thuốc lên.
Ôn Mạc Ngôn không nói gì, để yên cho cô ấy tùy tiện băng bó.
Bầu không khí bỗng trở nên im ắng Cô ấy không dám nhìn vào ánh mắt của anh †a, bởi vì không biết phải nói cái gì.
Dường như cô ấy đã trở thành một người phụ nữ xấu xa.
“Chúng ta hãy luôn yêu thương nhau có được không?”
Cuối cùng Ôn Mạc Ngôn cũng mở miệng nói, giọng nói trầm thấp nặng nề, có phần khàn khàn.
Cô ấy nghe vậy, ngón tay hơi cứng lại, cuối cùng bất lực nói: “Anh không sợ người nhà nói gì sao? Em sợ bố mẹ anh sẽ mang con dao rựa dài năm mươi mét đến giết em mất, từ bé đến lớn em đã không làm được chuyện gì thành công không muốn tiếp quản tập đoàn, không muốn sống theo ý muốn của bố mẹ, nhưng… ở trong chuyện yêu anh này, em muốn làm thật tốt và trở.
nên hoàn hảo, miễn là anh sẵn sàng cho em một cơ hội, anh không cần lo lắng về phía bố mẹ em, anh chỉ cần cho em một câu trả lời rõ ràng là được rồi.”
“Em sợ phải nói về chuyện yêu đương cả đời với anh sao?”
“Em… Em mới không sợ gì hết, chủ yếu là em sợ anh hối hận mà thôi, dù sao anh cũng không còn trẻ nữa, cũng nên lập gia đình, lập nghiệp rồi.”
C úng nói, giọng nói hơi không lưu loát.
Bên tai cô ấy, truyền đến lời nói trầm thấp của anh ta.
“Anh chỉ muốn lấy em, kết hôn rồi bắt đầu một gia đình với em, sinh con đẻ cái, chỉ vậy thôi là đủ rồi”
Trái tim cô ấy run lên dữ dội, bị dao động bởi tiếng lòng của ai kia.
Cô ấy ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta, có một lưồng ánh sáng dịu dàng chảy trong đó.
Bóng dáng bé nhỏ của bản thân được phản chiếu trong đó, và bên trong… chỉ có một mình mình.
Trái tìm của cô ầm như sóng dậy.
Cô ấy nghĩ, không ai có thể từ chối Ôn Mạc Ngôn vô cùng dịu dàng thâm tình lúc này được.
Bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ.
Không biết vì cái gì, anh ta hôn lên người cô ấy, hai người thuận thế nằm ở trên giường, quần áo cũng nhanh chóng được cởi ra Bởi vì thời tiết rét lạnh nên dù có bật điều hòa thì vần có thể cảm thấy từng tia không khí hơi se lạnh.
Cho đến khi cảm nhận được sự mát lạnh ở ngực, cô ấy mới kịp phản ứng, nhận ra rằng hai người họ thực sự đã đối xử thẳng thần với nhau Cô ấy theo bản năng vô thức dùng hai tay che.
ngực, cảm giác được lớp da thịt của hai người va chạm, sắp dán vào một chỗ.
ấy, trong nháy mắt bỗng ầm Xong rồi, phải bắt đầu sao?
Đây không phải là lần đầu tiên của cô ấy, nhưng… nhưng tại sao cô ấy vấn rất lo lắng như vậy, giống như một con nghé non mới sinh?
Mà Ôn Mạc Ngôn cũng rất căng thẳng, hai tay chống ở hai bên, không biết nên đặt ở đâu mới được.
Rõ ràng là… cũng đã xem rất nhiều phim giáo dục, nhưng đến lúc phải vác súng ra trận thì lại vô cùng mờ mịt Anh ta ngây người không dám tiến vào, hơi thở gấp gáp và nặng nề.
Anh ta nhìn Bạch Minh Châu thật sâu, khàn giọng nói: “Minh Châu… em sẵn sàng giao thân cho anh sao?”
“Em… bây giờ em nói không sẵn sàng thì còn kịp sao? Em cũng không phải là không thích anh, cũng không có từ chối anh chuyện này… Chỉ là, em cảm thấy vừa lạ lắm vừa rất xấu hổ… Anh cảm thấy thế nào? Chúng ta có cần phải chọn ngày hoàng đạo, hay là chờ trời tối tắt đèn không?”
Cô ấy nói năng lộn xộn, vừa nói ra cái gì thì đảo mắt một phát là quên đi luôn.
Cô ấy chỉ cảm thấy máu toàn thân như sắp dồn hết lên trán, hai má nóng bừng như lửa đốt.
“Em không từ chối, anh cũng không từ chối…
muốn…”
“Chờ đã, Thiện Ngôn, em có thể ở trong cơ thể anh, biết rõ từng cử động của anh hay không…”
Ngay khi những lời này nói ra, đột nhiên hai người trở nên lúng túng xấu hổ.
Rõ ràng đó là câu chuyện tình yêu của hai người, nhưng hết lần này đến lần khác lại có bên thứ ba xen vào.
Ôn Mạc Ngôn chật vật đứng dậy, tranh thủ thời gian vội vàng mặc quần áo vào.
Anh ta bực bội vò đầu bứt tóc: “Tại sao anh lại không biết chuyện gì xảy ra với nhân cách thứ hai, nhưng anh ta lại biết anh, vậy thì chẳng phải anh †a sẽ biết hết mọi chuyện anh làm với em sao?”
Bạch Minh Châu ôm chăn bông che thân thể đi, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, phiền phức.
Rốt cuộc là mình muốn hiến thân cho một người, hay là cho hai người đây?
“Anh sẽ làm bữa sáng cho em.”
Ôn Mạc Ngôn bực mình nghẹn ngào nói, xoay người rời đi Bạch Minh Châu không thể nhịn được cười khi nghe giọng điệu nghẹt thở này.
Ôn Mạc Ngôn… vẫn rất đáng yêu mà, trước đây là một con chó sữa nhỏ tiêu chuẩn, nhưng bây giờ cũng đã có một phong cách bá đạo, khi tự cưỡng chế bản thân, trái tim cứ bịch bịch đập mạnh.
Nói chuyện yêu đương cả đời sao…
Xem ra cũng không tệ lắm, thật sự cô ấy rất muốn bao nuôi một bé công tử bột lâu dài.
Mà giờ phút này, Ôn Mạc Ngôn đang ở trong bếp chiên cơm.
ính “Cái nhân cách thứ hai chết tiệt kia, sau này †ao và Minh Châu anh anh em em, thậm chí là khi muốn.. muốn chuyện đó như vậy thì phải làm sao?”
Anh ta vừa chiên cơm, vừa mắng cho hả giận.
Chờ đến lúc Bạch Minh Châu rửa mặt thay quần áo xong rồi đi ra, Ôn Mạc Ngôn đã chuẩn bị xong món cơm chiên trứng.
“Ăn đi”
Säc mặt anh ta vẫn còn có chút u ám.
“Anh đang tự so đo với bản thân mình thật sao?”
“Anh là anh, anh ta là anh ta. Anh ta ghét bỏ anh thì anh cũng ghét bỏ anh ta, chẳng ai ưa nhau hết”
Ôn Mạc Ngôn rầu r không vui nói.
“Được rồi được rồi, tranh thủ thời gian mau ăn cơm đi, chờ chút nữa em còn phải đi thăm hỏi cả nhà Tiền Cao Ban nữa, còn phải ngồi xe thật lâu “Ừm, anh đi cùng với em, anh lái xe, anh cũng mua cho em rất nhiều thứ, đến khi đi chúc Tết thì dùng”
“Anh cũng chuẩn bị xong hết rồi?” Bạch Minh Châu hơi kinh ngạc, cô ấy dự định khi đi trên đường thì tùy tiện mua một chút gì đó mang đến, dù sao ông cụ cũng không để tâm đến cô ấy làm gì, mang ân tình đến là được rồi “Có vấn đề gì sao?” Ôn Mạc Ngôn hỏi lại, bày ra dáng vẻ giống như anh ta làm tốt tất cả mọi chuyện thì có gì sai sao?
Bạch Minh Châu cười cười, không nói gì.
Ngay cả Nguyên Doanh chắc cũng không làm được cẩn thận như vậy đâu nhỉ?
Tất cả điều tốt đẹp về tình yêu trên thế giới đều là thích hợp.
Trước kia cô ấy không hiểu, chen lấn đến đầu rơi máu chảy, muốn gia nhập thế giới của Nguyên Doanh, trở thành người yêu của anh ta.
Cô ấy chưa từng cân nhắc có thích hợp hay không, chỉ biết rằng mình tràn đầy nhiệt huyết.
Mà bây giờ nghĩ thông s người thích hợp với Nguyên Doanh nhất chính là Cố Ngọc Vy.
Người thích hợp nhất với bản thân mình chính là Ôn Mạc Ngôn.
Buổi sáng Bạch Minh Châu vẫn còn năm ỳ trên giường ngủ, Ôn Mạc Ngôn đã quét dọn gần hết trong nhà.
‘Sau khi chỉnh đốn đơn giản và đi ra ngoài, lại gặp không ít hàng xóm láng giềng.
“Minh Châu hiếm khi về quê ăn Tết, vậy mà lại đưa bạn trai đi cùng à?”
“Minh Châu lớn như vậy rồi, đã một năm không về quê, anh trai của cháu đâu?”
“Bạn trai thật đẹp trai, rất xứng đôi đấy!”
Hàng xóm mồm năm miệng mười nói, cô ấy cũng cười đáp lại ‘Sau đó bọn họ lập tức lái xe xuất phát.
“Hàng xóm của em cũng khen anh đẹp trai, vậy thì chắc anh sẽ không khiến em xấu hổ đâu.
nhỉ?”
“Em cũng trông rất đẹp mà!”
“Vậy khi nào em về nhà với anh, anh cũng sẽ để cho gia đình anh khen ngợi em”
“dạ Bạch Minh Châu nghe vậy thì nhíu mày, nói “Anh đang giở trò với em sao?”
“Có được không?” Ôn Mạc Ngôn nghiêm túc nói