Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 88


“Nói tiếp đi anh nghe.”


“Anh sẽ không hề cho em có cơ hội nói ra!”


“A, không phải vừa rồi em nói mình rất ngốc sao? Sao anh lại cảm thấy em thông minh lắm đấy chứ, vắt hết óc muốn thoát khỏi anh. Cũng to gan lắm đấy nhỉ.”


Lời này của Cố Thành Trung mang theo một chút sự tức giận, khiến cho Hứa Trúc Linh sợ tới nỗi tế cả gia dầu.


“Em đang lo cho anh mà thôi.”


“Em không để anh lo lắng là anh đã cảm ơn trời đất lắm rồi. Anh không cần em phải lo lắng, em có thể tạo nên phiền phức cho anh chính là vinh hạnh của anh rồi. Hiểu chưa?”


Trái tim của Hứa Trúc Linh quá trong sáng, nếu như bị tổn thương thì sẽ rất đau.


Cho dù sau này sẽ ổn hơn nhưng vết sẹo sẽ luôn còn mãi.


Trưởng thành là một chuyện tốt, nhưng không phải ai cũng chịu được cái giá phải trả cho việc trưởng thành.


Rất nhanh sau đó xe dừng lại dưới chân núi Hòa Thiên.


Các cô đi vào khu dân cư đặc sắc.


Phòng ốc rất sạch sẽ, lại còn có một mùi thơm đặc trưng của gỗ và thiên nhiên.


Hứa Trúc Linh và Bạch Minh Châu ở chung một phòng, sau khi chỉnh đốn nghỉ ngơi một chút thì hai người đi ăn cơm. Đã chạng vạng tối, ăn xong là có thể đi tắm suối nước nóng, xóa đi những mệt mỏi vì ngồi xe cả buổi.


Hứa Trúc Linh nghe thấy Cố Thành Trung nói thế thì hoàn toàn thua trận.


Sao lúc trước cô không biết là Cố Thành Trung nhanh mồm nhanh miệng thế chỉ. Mình nói một câu, anh có thể trả lại mười câu!


Đây là đan ăn hiếp cô nói chuyện không lưu loát sao?


“Không nói nữa, không nói nữa, càng nói còn tức. Em vẫn là ngoan ngoãn đánh răng thì tốt hơn.”


Hứa Trúc Linh thở dài một hơi rồi cầm lấy bàn chải đánh răng bằng điện lên bắt đầu đánh răng. Cuối cùng Cố Thành Trung cũng có thể thở phào một hơi.


Hai người đánh răng rửa mặt xong thì cháo cũng đã hạ xuống nhiệt độ thích hợp.


Hôm nay Cố Thành Trung cũng xin nghỉ, nhưng vẫn cần phải xử lý công việc.


Anh sợ Hứa Trúc Linh sẽ nghĩ bậy nên trực tiếp xách cô tới phòng đọc sách.


“Anh làm gì thế? Em không thích đọc những quyển sách trong tủ của anh.”


“Ai bảo em đọc sách chứ, làm bài tập đi, em làm xong bài tập chuyên ngành chưa?”


“Mẹ ơi!”


Hứa Trúc Linh vỗ đầu mình một cái, bây giờ cô mới nhớ ra.


Cố Thành Trung nhìn cô đã im lặng hơn thì cũng bắt đầu làm việc.


Nhưng Hứa Trúc Linh làm bài tập mười phút đồng hồ là lại cảm thấy đầu mình phình to như cái đấu, không thể nào làm tiếp được nữa.


Ai, chơi một ván game rồi nói tiếp.


Sau khi chơi xong thì uống ly nước, đi vệ sinh rồi nói tiếp.


Sau khi đi vệ sinh xong thì có chút đói rồi, ăn chút đồ ăn vặt rồi nói tiếp.


Ăn vặt xong rồi, bây giờ mới có mười giờ bốn mươi, đợi tới mười một giờ rồi nói tiếp.


Hứa Trúc Linh dần dần thể hiện ra từng triệu chứng của bệnh không muốn làm bài tập.


Cô vừa xem phim vừa lén nhìn Cố Thành Trung.


Người ta đều nói người đàn ông làm việc một cách nghiêm túc là đẹp trai nhất. Quả không sai.


Cổ Thành Trung gõ gõ đập đập máy tính, anh làm việc rất chăm chú.


Đôi lông mày của anh chưa từng thả lỏng, trong khoảng thời gian đó còn mở một cuộc họp ngắn qua video.


Cố Thành Trung nói chuyện lời ít mà ý nhiều, mỗi lần anh phát biểu thì những người tham gia cuộc họp đều im phăng phắc.


Hứa Trúc Linh có thể cảm nhận được sự uy nghiêm tuyệt đối.


Có câu nói gì nhỉ?


À!


Khí chất của người nắm quyền không thể ngăn cản!


Hứa Trúc Linh rất muốn lên mạng xã hội đăng một bài viết. Tiêu đều là nếu có một ngày bạn trai của tôi là người cầm quyền thì chắc chắn tôi sẽ nổi tiếng!


Sau khi Cố Thành Trung làm xong việc, anh vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy dáng vẻ đang cười một cách ngu ngốc của Hứa Trúc Linh.


“Làm xong bài tập chưa?” Cố Thành Trung nhíu mày, anh hỏi.


“Em đang đợi anh đó!” Hứa Trúc Linh cười hì hì rồi nói.


“Cuối tuần này em có một bài kiểm tra, trực tiếp xách anh theo luôn là được rồi.”


“Em cũng muốn thế mà, nhưng giám khảo không cho phép.” Hứa Trúc Linh nói với vẻ đáng thương.


Cổ Thành Trung bước tới dần, bắt đầu giảng bài cho cô.


Cũng không biết vì sao mà sau khi anh đọc qua, những đề bài phức tạp lại trở thành đơn giản một cách thần kỳ.


Mà Cố Thành Trung có tác dụng rất kỳ diệu, trước kia Bạch Minh Châu và npl cũng từng giảng bài cho Hứa Trúc Linh nhưng cô nghe mười thì chỉ hiểu một. Còn Cố Thành Trung chỉ cần nói một lần là cô đã có thể hiểu hết.


Khi Hứa Trúc Linh học thuộc hiệu suất thuế thì mọi thứ đều là chữ, cô không tìm ra được điểm quan trọng nằm ở đâu.


Nhưng anh chỉ cần ghi chú một chút thì dường như cô đã có thể đọc hiểu cả quyển sách.


Nếu như Cố Thành Trung có thể làm giáo viên của cô thì tốt biết mấy, ngày nào cũng có động lực để học tập.


Hứa Trúc Linh bài tập xong thì đột nhiên cô ngồi suy nghĩ về một vấn đề một cách rất nghiêm túc.


“Cố Thành Trung, vì sao em không có lông chồn?”


“Cái gì?”


“Chính là cái loại trong phim ấy. Lông chồn mà các bà chủ hay khoác lên vai! Sau đó mấy bà chủ nhà giàu tụ tập nhau đánh bài. Vì sao em lại không có?”


“Em muốn à?”


“Cũng không phải, chỉ là em muốn biết cảnh trong phim có phải là thật hay không mà thôi.”


“Hôm sau anh sẽ dân em đi xem, em nhìn là biết.”


“Thật ư? Được đó được đó.” Hứa Trúc Linh nói với vẻ kích động.


“Ngày mai tập đoàn có một cuộc du lịch, anh dẫn theo người của bộ tài vụ đi chung, em cũng đi theo đi. Anh xin nghỉ cho em, dù sao thì bài tập của em vẫn luôn là anh giảng dạy.”


“Du lịch ư? Có phải là không tốt lắm không? Ở ngoài em và anh cũng chẳng hề có chút quan hệ cụ thể gì, nhiều lắm chỉ có thể là bề trên bề dưới mà thôi. Em đi theo có thích hợp không?”


Hứa Trúc Linh vò đầu rồi nhíu mày nhăn mặt mà nói.


Áp lực lớn quá.


Có một người chồng sắp cưới vừa đẹp trai vừa giàu có, áp lực quá lớn!


Bây giờ cô chẳng hề muốn công khai quan hệ giữa mình và Cố Thành Trung chút nào cả. Hứa Trúc Linh sợ mình sẽ bị mấy người phụ nữ ngoài kai nuốt chửng.


Cố Thành Trung nhéo mũi cô rồi nói: “Lần này có thể dẫn theo người nhà đi. Em cứ đi theo Bạch Minh Châu là được rồi.”


Anh cố ý lựa chọn bộ tài vụ, lần này còn nới lỏng điều kiện cho phép nhân viên thực tập đi theo.


Vì sao chứ, chính là có thể để cho cô nhóc này đi theo.


Hứa Trúc Linh nghe Bạch Minh Châu cũng đi thì hào hứng, cô gật đầu liên tục.


Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh thu dọn hành lý xong xuôi rồi chuẩn bị xuất phát.


Cô phải đi tới hội tụ với Bạch Minh Châu trước. Lần này J&C đi chính là suối khoáng nóng Hòa Thiên, đã có thể leo núi lại còn có thể tắm nước nóng, thư giãn.


Cô ở Đà Nẵng lâu như thế rồi mà chưa từng đi Hòa Thiên bao giờ.


Bây giờ là đầu tháng mười, lá cây bắt đầu trở nên vàng úa. Nghe nói trên núi tháng mười lá cây đều sẽ đổ vàng, lúc gió thổi qua sẽ vô cùng đẹp.


Hứa Trúc Linh còn đặc biệt lên Google điều tra, nghe nói ở đó là thánh địa của các cặp đôi yêu nhau. Không biết bao thiếu nam thiếu nữ đã nắm tay nhau thành công ở đó, ở bên cạnh nhau cả quãng đời còn lại. Còn có không ít người tới đây cầu duyên, trên cây treo đầy tờ giấy cầu nguyện.


Lúc Hứa Trúc Linh và Bạch Minh Châu ngồi trên xe thì đã vô cùng hưng phấn, hai cô rất chờ mong về cuộc du lịch lần này.


Lần này đi bốn ngày liền, có thể chơi đùa thỏa thích rồi.


Bạch Minh Châu thì thấy vẻ mặt kích động của Hứa Trúc Linh thì thừa biết cô nhóc này đã bị Cố Thành Trung nuốt trọn xương.


“Hứa Trúc Linh này, Cố Thành Trung giấu cậu chuyện lớn như thế mà cậu cứ bỏ qua à?”


“Không thì sao bây giờ?”


Hứa Trúc Linh chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Minh Châu với vẻ thắc mắc.


“Không có gì, cứ thế này cũng được. Gả cho một anh chàng đẹp trai giàu có, trực tiếp đi tới đỉnh cao cuộc đời.”


“Minh Châu, bỗng nhiên tớ biến thành người giàu rồi nhưng tớ vẫn có chút không thích ứng được.”


“Vậy cậu có cần tớ mượn tiền của cậu để cho cậu thích ứng một chút không?”


“Trong tay tớ có mười triệu, là đi làm thêm dành dụm được. Cậu có cần không?” Hứa Trúc Linh còn tưởng thật.


“Quỷ nghèo.”


“Mười triệu là đã có thể ăn được rất nhiều món ngon rồi đó! Lần này tớ mang đi hết rồi này, tớ phải ăn ngon chơi vui, không thể bỏ lỡ cơ hội khó có được như thế này! Đợi lát nữa cậu có muốn ăn các gì thì cứ nói cho tớ biết, tớ mua cho cậu!”


Hứa Trúc Linh vỗ ngực rồi nói với vẻ rất hào hùng.


Bạch Minh Châu dở khóc dở cười. Cô thật sự rất hi vọng Hứa Trúc Linh có thể hạnh phúc, nhưng đừng bao giờ bị tổn thương.


Trái tim của Hứa Trúc Linh quá trong sáng, nếu như bị tổn thương thì sẽ rất đau.


Cho dù sau này sẽ ổn hơn nhưng vết sẹo sẽ luôn còn mãi.


Trưởng thành là một chuyện tốt, nhưng không phải ai cũng chịu được cái giá phải trả cho việc trưởng thành.


Rất nhanh sau đó xe dừng lại dưới chân núi Hòa Thiên.


Các cô đi vào khu dân cư đặc sắc.


Phòng ốc rất sạch sẽ, lại còn có một mùi thơm đặc trưng của gỗ và thiên nhiên.


Hứa Trúc Linh và Bạch Minh Châu ở chung một phòng, sau khi chỉnh đốn nghỉ ngơi một chút thì hai người đi ăn cơm. Đã chạng vạng tối, ăn xong là có thể đi tắm suối nước nóng, xóa đi những mệt mỏi vì ngồi xe cả buổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK