“Hả? Nếu không thì sao? Lẽ nào lại vì người bên canh sao?”
Cổ Thành Trung thản nhiên nói như thể những việc mà anh làm vì Hứa Trúc Linh đều là chuyện đương nhiên.
Anh vừa nói ra những lời đó thì tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Bọn họ đã sớm nghe nói tổng giám đốc Trung là người cưng vợ có một không hai trong thiên hạ.
“Tổng giám đốc Trung… anh không cảm thấy mất mặt lắm sao? Dù sao thì anh cũng có thân phận cao quý như thế, có thể nào cũng phải ra vào những chỗ cao cấp, sao có thể… chen chúc trong chợ và siêu thị chứ? Như thế sẽ làm tổn hại đến thân phận của anh!”
“Không sai, tôi đúng là tổng giảm đốc của Cổ Linh và tập đoàn J&C nhưng một nửa thời gian tôi ở công ty, một nửa thời gian tôi ở nhà. Lúc ở nhà thì vai trò của tôi là chồng chưa cưới cô ấy, tôi không hề cảm thấy như thế là làm tổn hại đến thân phận. Ngoài ra, tôi cảm thấy cảm giác có thể cùng cô ấy đi dạo siêu thị và đi chợ rất tuyệt, cùng nhau mua thức ăn về nấu, cùng nhau về lại nhà, rất có cảm giác tận hưởng “Vậy xin hỏi… địa vị trong nhà thì anh cao hơn hay cô Trúc Linh cao hơn vậy?”
“Cô ấy, dù ở trong nhà hay ở bên ngoài thì cô ấy luôn là cao nhất “Vậy cô Trúc Linh ở nhà như thế nào? Chơi đánh bài với các quý bà hay là khoe khoang với các người đẹp có tiếng khác?”
“Cô ấy không thích những thứ đó, thường thì cô ấy ở nhà ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn. Thỉnh thoảng đi xem phim, đi công viên tàn bộ”
“Vậy… sao tổng giám đốc Trung lại để ý đến một cô gái kỳ lạ như thế?”
“Là tôi tinh mắt, vừa thấy cô ấy thì đã ngưỡng mộ thấy thêm lần nữa thì muốn kết nghĩa trăm năm.
Lúc Cổ Thành Trung nói ra những lời này thì không kiểm được mà nhếch môi cười như thể tìm thấy được vật bầu.
Các ký giả nhìn thấy nụ cười đó của anh thì đều cảm thấy rất kỳ lạ, Tổng giám đốc lạnh lùng người ta hay nói đi đâu mất rồ
Người quyền cao chức trong, nắm quyền sinh sát trong giới kinh doanh đi đầu mất rồi? “Đây… đây chẳng phải rõ ràng là một người đàn ông coi vợ bằng trời sao? Nói không chứng còn bị vợ quản chặt nữa cơ
Trong đám đông có người không nhịn được mà lẩm bẩm.
Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều đang trong trạng thái kinh ngạc, vốn dĩ không 1 ai đặt câu hỏi, không gian vô cùng yên tĩnh nên lời của ký giả đó càng trở nên rõ ràng hơn.
Anh ta vừa dứt lời thì kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, mọi người cũng thi nhau nhìn về phía anh ta, anh ta đơ ra như người chết.
Không ngờ anh ta lại nói Cổ Thành Trung là người coi vợ bằng trời, bị vợ quản chặt trước mặt khán giả cả nước, lúc này anh ta đã lập tức biết được chữ “chết” viết như thế nào.
“Tổng… tổng giám đốc Trung.
Ký giả hoảng đến mức hồn via bay đi đầu mất, anh là run run nói. Thật sự anh ta chỉ buộc miệng nói ra thời “Nói hay làm.”
Anh hè đôi môi mỏng, nói ra bốn chữ khiến một người ai này đều bất ngờ.
Mắt chữ A mồm chữ Ô, cả hội trường đều ngày ra như khúc gỗ.
Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về Cổ Thành Trung.
Còn mấy ông già đang ngồi bên máy tính xem phát trực tiếp thì lại lắc đầu thở dài.
Đám người này chính là hội đồng quản trị của tập đoàn Cổ Linh.
Trong số đó còn có cả Cổ Chí Thanh.
“Tổng giám đốc là người coi vợ bằng trời, vốn dĩ chuyện này chỉ có mấy người già chúng ta biết thôi. Bây giờ thì hay rồi, cả nước đều biết tổng giám đốc của chúng ta là người nghe lời vợ, bị vợ quản chặt. Sau này ra ngoài đàm phán thì còn mặt mũi gì nữa hả?”
“Cựu chủ tịch, anh… anh quản giáo lại đi chứ sắp vô pháp vô thiên đến nơi rồi đấy!”
Cổ Chí Thanh nhìn màn hình máy tính rồi cười vui “Con trai tôi thành thật biết chứng nào, nghe lời vợ vė. thì đã làm sao? Vợ quản chặt thì đã làm sao? Mấy danh xưng này hay biết bao! Con trai tôi gánh vác được hết “Á, đây không phải chuyện có gánh vác nổi hay không mà là thể diện, là uy nghiêm. Những thứ này đều không cần nữa sao?”
“Có quan trọng bằng vợ không? Đảm nó đủ như các ông sao biết được nỗi khổ của người đói, người nào người này cũng có vợ hiền ở nhà nên ai cũng có thể ở đây chống thẳng lưng mà nói chuyện, các người không có vợ nhiều năm như thế thử xem.”
“Thể diện, uy nghiêm để làm quái gì? Có ăn được không? Có đem con dâu và cháu trai mập mạp đến được không?” Ông Thanh nói đẩy lý lẽ: “Vì vậy, cần những thứ đó làm gì? Chi bằng thực tế một chút. Con trai nói hay lắm, bố ủng hộ con.”
Các thành viên ban quản trị bất lực lắc đầu, cũng không biết là đã quen với chuyện này rồi hay là có lòng mà không có sức nữa.
Người của nhà họ Cổ này đều không bình thường, người nào người nấy đều… kỳ quặc, không giống với người bình thường.
Tổng giám đốc nhà người ta thì cao ngạo lạnh lùng còn tổng giám đốc của bọn họ thì bị tẩy não, thích bình dân, hòa nhập với mọi người. Hôm nay đi mua rau, ngày mai đi xếp hàng ngày một lại cùng vợ chưa cưới đi khu vui chơi.
Một người đàn ông gần ba mươi tuổi làm máy chuyện trẻ con đó mà ngược lại còn cảm thấy hạnh phúc.
Thật sự là vô cùng kỳ lạ l
Trong biệt thự, Hứa Trúc Linh vừa lướt phim vừa ăn đồ ăn vặt, đột nhiên điện thoại reo lên một tiếng “ting” là gợi ý tin tức ngày hôm nay.
“Cuộc sống chiều vợ hàng ngày của tổng giám đốc đang phát sóng trực tiếp.”
Hứa Trúc Linh thấy tin thì tim đập loạn, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ không biết Cổ Thành Trung lại bày trò gì nữa rồi.
Cô vội vã mở liên kết ra thì nhìn thấy hiện trường cuộc họp bảo đang phát trực tiếp.
Vốn dĩ cuộc họp báo dự định nửa tiếng đồng hồ thì sẽ kết thúc nhưng vì mấy vấn đề không đầu vào đâu này mà đã kéo dài đến một tiếng.
Cổ Thành Trung rất rộng lượng, anh đã kể hết chuyện tình cảm của mình mà không chút giấu giếm.
Anh cảm thấy tuổi tác không phải trở ngại cảm thấy bản thân có nhiều ưu thế hơn so với máy câu em đẹp trai trẻ tuổi. Anh hết lớn trước ống kính, bảo máy thanh niên đó dừng gây chú ý với người phụ nữ của anh.
Anh cảm thấy thân phận cũng không phải là trở ngại, đợi sau khi có trở thành vợ anh thì cô sẽ là người phụ nữ tôn quý nhất Đà Nẵng. Ai dám nhiều lời thì sẽ cho người đó biết tay.
Anh cảm thấy thói quen sống không giống nhau cũng không sao cả, anh bằng lòng cùng cô ăn lầu, ăn kem ba ngàn một cây.
“Tổng giám đốc Trung… anh cưng vợ như thể bố anh có biết không?”
Ký giả thấy anh mìm cười với mọi người, dáng vẻ rất thân thiện thì bao gan hỏi.
Cổ Thành Trung nhích mày nói: “Ông ấy rất ủng hộ, ông ấy bảo tôi ở nhà thì nghe bổ, cưới vợ thì nghe vo.”
“Hả… tư tưởng của ông cụ tiến bộ như thế à!
Sau khi Hứa Trúc Linh nhìn thấy những bình luận đó thì không kiểm được nên đã lên viết bình luận.
“Đương nhiên rồi, con lợn nuôi gần ba mươi năm vẫn không ai thèm ngó tới, giờ cuối cùng cũng có cài trắng chủ động tìm đến cửa thì đương nhiên là phải đồng ý cả hai tay rồi
Có giận đời nhấn phím gửi đi.
Để anh ở bên ngoài chơi mà còn chơi feel đến mức không biết đường về
Hứa Trúc Linh thật sự không thể nhìn được nữa, cô sợ sau này mình ra đường còn phải đeo khẩu trang.
Cô trực tiếp gọi điện cho Cô Thành Trung.
Cổ Thành Trung bảo mọi người tạm dừng và nói: “Trúc Linh gọi điện thoại cho tôi.”
“Tổng giám đốc Trung… hay là mở loa ngoài đi được không? Để chúng tôi cảm nhận một chút sự hòa hợp của hai vợ chồng”
Ký giả cũng bạo gan hơn, không kiềm lòng được mà xúi giục anh.
“Cũng được.”
Cổ Thành Trung mở loa ngoài.
Nhưng lúc Hứa Trúc Linh gọi điện thì không để ý đến tin tức, cô vốn không biết anh ở đầu bên kia đang mở loa ngoài.
Câu nói mở đầu của cô chính là “Chú ba Cổ, anh muốn chết hay là không muốn sống nữa hả? Anh ở bên ngoài nói lung tung gì thế, hai ngày nữa là em phải đến trường tìm thấy giáo để sửa luận văn đầy Anh có còn muốn em ra ngoài gặp người khác nữa không?”
Hứa Trúc Linh hét lớn lên với vẻ rất tức giận.
“Vậy thì anh sẽ chào hỏi họ, nếu có ai dám chụp hình hay muốn xin chữ ký thì anh sẽ không khách sáo.
“Chuyện đó không phải là vấn đề, biết không hả? Vấn đề là anh có thể về không, đã nói là tối về sớm với em mà, em vẫn còn chưa ăn tối đó! Với lại em rất muốn đến ăn ở quán xiên que mới mờ, em có thể gọi điện đặt thức ăn không? Em muốn ăn ở nhà.
“Ừm, để anh liên lạc với đầu bếp ở đó.
“Vậy anh mau lên, em thật sự rất đói, rất đói, rất đói!” Chuyển quan trong nói ba lần.