“Được rồi, anh cứ đối phó với những kẻ xấu đó cho thật tốt, còn tôi sẽ không dây dưa nữa. Bây giờ thì tôi cuối cùng cũng không cần phải lo lắng sợ hãi nữa.
Chín giờ sáng mai, hãy mang giấy đăng ký kết hôn đến Cục Dân sự để giải quyết cho xong chuyện ly hôn đi. Tôi sẽ không mang theo bất cứ thứ gì, tôi chỉ muốn Cố Hy thôi, và tôi sẽ rời khỏi nhà. Dù sao thì lúc kết hôn rồi dọn đến đây thì tôi cũng không mang theo gì nhiều.”
“Trúc Linh, em đang nói cái gì vậy?”
Lông mày của Cố Thành Trung chùng xuống, nếp gấp ở giữa hai đầu lông mày xếp thành từng lớp giống như một ngọn đồi nhấp nhô.
Hứa Trúc Linh lúc này khiến anh khẩn trương một cách kỳ lạ.
Đôi lông mày hờ hững, đôi mắt nhìn anh không hề chứa một tia cảm xúc nào, thậm chí còn có vẻ lạnh lùng, lãnh đạm.
Cô lùi lại một bước, dứt khoát tạo ra khoảng cách với anh.
Rõ ràng là chỉ cách một bước, nhưng lại không thể vượt qua như thể họ cách nhau cả một con sông.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô biến thành thế này.
“Thôi, Trúc Linh, con mau đi mặc quần áo vào đi, nếu cậu không hiểu thì cứ đi hỏi bố của cậu đi. Trúc Linh, chúng ta đi thôi.”
Quý Thiên Kim lười nói nhảm với anh, cứ thế nắm tay Hứa Trúc Linh rời đi.
Vai của cả hai chạm nhẹ vào nhau.
Hứa Trúc Linh bước đi, nhưng từ cổ tay cô truyền đến một sức mạnh bốc lửa.
Cố Thành Trung đang nắm chặt lấy †ay cô.
“Trúc Linh.”
Hai chữ này trầm thấp khàn khàn, còn mang theo sự thâm tình trong đó.
Cố Thành Trung yêu cô, cô cũng yêu anh, anh không muốn khiến cô chịu tủi thân, nhưng… người khác lại muốn.
Hôn nhân vốn không phải chuyện của hai người, mà là của cả hai gia tộc.
Cô mang theo tấm niềm nở vui vẻ đến nhà họ Cố đâu phải là để chịu đựng sự chèn ép.
Cố Chí Thanh không đủ tư cách để đối xử với cô như thế này, mà vợ của ông ấy cũng không đủ tư cách.
Cho dù cô có yêu Cố Thành Trung đến thế nào, nhưng nếu cứ phải nhãn nhịn hết lần này đến lân khác thì con người cũng có giới hạn chịu đựng của họ.
Khi Cố Chí Thanh tát cô một bạt tai và không cho cô cơ hội để giải thích thì trái tim cô… đã hoàn toàn tan nát.
Cái lạnh thấu xương này giống như rơi xuống hầm băng vậy.
Cô không hề quay đầu nhìn lại, cũng không có cãi lại mà chỉ muốn có được một chút tự do.
Sức lực của cô không lớn, nhưng cô có sự quyết tâm!
Hứa Trúc Linh nghĩ rằng sau khi giải thoát thì chính mình sẽ rất đau đớn, nhưng trên thực tế…
Trái tim cứ như bị gai nhọn đâm Xuyên qua vậy, nhưng sau một hồi đau đớn thống khổ thì trong lòng lại chẳng còn một chút cảm giác nào khác, thật kỳ lạ.
Làm sao có thể không đau khi phải từ bỏ người mà mình yêu thích?
Có thể là cô đã đau đến tê liệt, đã dần quen với nỗi đau này nên không còn cảm nhận được gì nữa chăng?