Giữa trưa, Bạch Minh Châu đem thức ăn về nhà rồi đến chiều vội vàng đi làm.
Ban đêm, tất cả mọi người tan làm nhưng cô ta vẫn không biết có nên trở về hay không bởi nhớ đến câu nói đó của Thiện Ngôn,
Dường như cô đang cảm thấy bản thân vướng vào tình yêu.
Cô ấy thích Ôn Mạc Ngôn, chẳng lẽ ngay cả nhân cách thứ hai của anh mà cô ấy cũng thích luôn sao.
Nếu như là Ôn Mạc Ngôn, cô ấy chắc chắn sẽ không băn khoăn như vậy, hết lần này tới lần khác là một người khác. “Cậu không về sao?”
Hứa Trúc Linh lo lắng hỏi. “Đi ngay đây…”
Cô ấy vội vàng nói, dọn đồ đạc rồi ra về.
Cô ấy đứng trước cổng tòa nhà rất lâu, do dự không dám lên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu trời bắt đầu có mưa
Dự báo thời tiết đã nói chính xác đêm nay có mưa
Cô trốn dưới mái hiên, nhân viên quản lí trông thấy bèn nhắc nhờ: “Sao cô không đi lên. Tôi thấy bạn trai cô đã trở về, hai người làm hòa rồi à?”
“Anh còn nhớ anh ấy sao?”
“Tất nhiên rồi, cả tòa nhà này chỉ có cặp vợ chồng hai người là có giá trị nhan sắc cao, trai tài gái sắc, vô cùng xứng lửa vừa đôi
Nghe lời khen ấy, mặt Bạch Minh Châu đỏ lên.
Xứng lửa vừa đôi…
Cái câu này nghe thật hay. “Cô chờ anh ta nên không lên nhà à? Hình như hôm nay tôi đâu có thấy anh ta bước xuống?”
“Không có, tôi lên liền… Tôi đợi ở đây một chút thôi rồi sẽ lên.”
Lòng cô còn đang rối bời, cô cũng không muốn bản thân phát sinh quan hệ với Thiên Ngôn.
Cô ấy đối xử tốt với anh giống như chăm sóc người bệnh cũng như chăm sóc Ôn Mạc Ngôn. Cô ấy không muốn thay đổi bản chất, càng không muốn làm chuyện có lỗi với Ôn Mạc Ngôn mặc dù hai người là một
Trong lúc cô ấy còn dang do dự, từ phía sau vang lên giọng nói nặng nề. “Anh đói bụng rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi anh có mang theo dù “Anh
Tại sao anh ấy biết mình đã về?
Cô ấy không biết rằng kể từ lúc cô về, luôn có một ánh mắt dõi theo mình.
Bên ngoài đang mưa, cô tránh vào trong nhưng mãi vẫn chưa thấy lên, chắc chắn còn đang ở dưới sành.
Anh biết cô đang băn khoăn điều gì, dù lòng đau nhưng anh cũng không muốn ép buộc cô.
Anh nhớ kỹ lúc cô hôn tên vô dụng kia, hình như… không khó khăn như vậy.
Xem ra… cô hoàn toàn không chấp nhận anh.
Anh im lặng nắm tay Bạch Minh Châu, tay của cô vừa mềm vừa nhỏ nhắn khiến anh không dám nằm chặt sợ có đau.
Anh không quá bắt bẻ đối với chuyện ăn uống nên hai người chọn quán mì Lan Châu ven đường
Anh đang bệnh đừng ăn những món này, để em dan anh đi nơi khác. “Không sao, hôm nay tôi muốn ăn mì, cứ chọn quán này đi.”
“Vậy cũng được.
Cô ngoan ngoãn giữ im lặng.
Cô buồn bực ăn mì, anh trông thấy sợi tóc dính lên mặt cô nhưng có vẻ cô không nhận ra.
Anh tiến đến gần làm cô giật mình.
Cô chẳng khác nào một chú chim sợ cành cong lùi về sau, vẻ mặt sợ sệt nhìn anh.
Tay anh dừng giữa khoảng không, một cơn gió lùa vào khiến lòng anh hơi lạnh. “Em sợ tôi sao? Sợ tôi làm gì, sợ tôi hôn em à?”
Anh nhếch miệng cười, lời nói lưu loát mang theo chút trêu chọc có vẻ không có gì bất thường.
Nhưng từng chữ rơi vào tai cô như tiếng sấm rền
Anh chống bàn đi tới, cô nhíu chặt mày, nói: “Thiên Ngôn, anh đừng quá đáng
Lời còn chưa dứt, tay anh vén sợi tóc dính trên má cô. “Tôi cứ làm, em muốn sao? Chẳng lẽ gạt sợi tóc cho em là bị bẻ gầy tay a?”
“Vền tóc
Cô ấy ngạc nhiên nhìn anh, mãi một lúc lâu vẫn chưa phản ứng.
Cô ấy tưởng rằng anh muốn hôn mình, điều này khiến cô ta hoảng hốt,
Sợ bóng sợ gió.
Anh trở về chỗ ngồi, im lặng ăn, không còn nhìn cô nữa.
Bầu không khí nhanh chóng trở nên ngột ngạt. Cô ấy có thể cảm nhận được anh đang không vui, rõ ràng đang hờn dỗi.
Cô ấy mấp máy môi nhưng lời sắp nói ra như kẹt lại trong cổ họng, nó giống hệt bông vải mắc trong cuống họng, rất khó chịu.
Cô ấy im lặng cúi đầu ăn mì.
Sau khi ăn xong, anh nắm tay dắt cô về nhà. “Đêm nay em sẽ cho anh ngủ cùng chứ?”
“Không cho… Có thể không?”
Có thể
Anh cảm thẻ phòng quét và chúc cô ngủ ngon. Sau đó, cửa phòng dứt khoát đóng lại.
Lần này anh không đòi hỏi điều gì.
Cô ấy nhìn cảnh cửa đang đóng chặt kia chỉ bắt dac di lac dau.
Ban đêm, cô ấy cứ lăn qua lăn lại không ngủ, sơ anh đi vào từ ban công nên cô ta không dám khóa nó. Lỡ như anh bị nhốt bên ngoài chịu lạnh cả một đêm thi sao.
Nhưng… ngày hôm sau, bên giường trống trải, hoàn toàn không có bóng dáng anh.
Cô ấy không thả lỏng mi ng càng khó chịu
Tối hôm qua, có lẽ anh không phát sốt đâu nhỉ?
Cô ấy gõ cửa phòng cách vách, cửa được mở ra nhanh, anh ăn mặc chỉnh tề xuất hiện phía sau cánh cửa. “Tôi vừa thay quần áo đi làm.”
“Đêm hôm qua anh không sao chứ?” Cô ấy lo lắng hỏi. “Không có chuyện gì, tôi ngủ rất ngon. Từ từ chúng ta sẽ ổn, là do tôi quá gấp gáp.”
Cô ấy nghe vậy thì an tâm nên quay về phòng rửa hon. mặt và thay đồ rồi xuống chung với anh.
Nhân viên quản lí trông thấy bọn họ có đôi có cặp liền khen không dứt lời, nào là ông trời tác hợp, nào là xứng lửa vừa đôi.
Hai người xuống dưới sảnh ăn sáng rồi đi làm.
Cô ấy vốn dĩ còn muốn tránh né, sợ đồng nghiệp đàm tiểu nhưng anh lại trắng trơn thiếu điều thông báo cho tất cả mọi người trên thế giới này là bọn họ đang ở bên nhau.
Thiện Ngôn nắm chặt tay cô ta đi vào công ty khiến bao người chú ý.
Anh trở lại phòng kế hoạch, toàn bộ nhân viên nhảy cẫng sung sướng ăn mừng.
Mọi người nhao nhao chạy tới hỏi thăm Bạch Minh
Châu.
Hai người ở bên nhau đã phát triển tới mức nào, khi nào kết hôn.
Cô ấy đau đầu chẳng biết phải trả lời thế nào.
Cả một ngày cô ấy sứt đầu mè trán.
Đến trưa, Thiện Ngôn còn muốn đi ăn cơm chung với nhau, cô ấy phải lấy Hứa Trúc Linh làm bìa đỏ đạn mới tránh được một kiếp.
Hai người không đi vào nhà ăn mà xuống quán trà ở dưới “Minh Châu à, cậu có nghĩ rằng như hai tháng sau anh ta sẽ không chịu rời đi không biết… Từ khi trò chơi này bắt đầu, dường như tớ không có quyền nó
Bạch Minh Châu đau đầu trả lời.
Cô ấy cũng không dám kích thích anh, sợ anh không thể kiểm soát mà làm ra hành vi hại người hại mình.
Nếu như trong hai tháng này, anh có thể thích ứng cuộc sống của người bình thường, có thể thay đổi thì cũng xem như là một chuyện ít nhất khi anh đi, tất cả mọi người cũng không cần nơm nớp lo sợ.
Bạch Minh Châu muốn dừng đề tài này lại, cô ta cảm thấy nhức đầu nên nói sang chuyện khác. “Sau khi tốt nghiệp, cậu muốn làm gì, học kỳ này để thực tập, học kỳ sau là làm luận văn tốt nghiệp rồi đó.”
“Tớ à? Sau khi học hết kỳ này thì tớ sẽ thi chứng chỉ kế toán để học thêm, không quá ép buộc thân, Sau này nếu không muốn làm nghề này nữa thì tớ sẽ mở một tiệm bánh, dù sao cũng không chết đói đầu”
“Cậu có bạn trai giàu mà, anh ấy nuôi câu lo gì chết đói. “Dù vậy thì tớ cũng phải nỗ lực kiếm tiền, tớ phải dùng chính đồng tiền tớ làm ra để mua quà cho anh ấy. Nhưng mấy món đó khá đắt..” Hứa Trúc Linh buồn rầu đáp.