Hứa Trúc Linh cảm thấy cô ta điên rồi nên không thèm so đo những lời này với một người điên.
Cô xoa xoa tay của Cố Thành Trung nói: “Hôm nay anh bị sao vậy?
Chém chém giết giết, sát khí vô cùng đẫm máu”
“Anh không thể để cô ta làm tổn thương em, sự kiên nhẫn của con người luôn có giới hạn, nhưng cô ta đã chạm vào ranh giới cuối cùng của anh hết lần này đến lần khác, vậy thì anh cũng phải cho cô ta mở mắt một chút”
“Em biết anh đau lòng vì em, nhưng nếu cô ta chết thì chúng ta sẽ gặp rất nhiều phiền phức, thật không đáng! Nhìn thấy cô ta như vậy, sau này chắc sẽ không dám gây chuyện nữa, anh cũng đừng tức giận, có được không?”
Ừm, em không sao chứ, cô ta có làm em bị thương không?”
“Làm sao có thể chứ, người em nhẹ như nhạn sao? Đi, đi, đi ăn thôi, em sắp chết đói rồi” Cô kéo Cố Thành Trung rời đi, nhưng cô lại không biết răng nhiều năm sau cuối cùng lời nói của Lucia sẽ có tác dụng…
Buổi tối lúc Hứa Trúc Linh còn đang ngủ mơ màng thì nghe thấy tiếng sấm vang trời ở bên ngoài.
Mùa xuân trôi qua rất nhanh, chỉ mới đó mà sang hè rồi, cô theo.
bản năng ôm chặt người bên cạnh dỗ dành nói: “Cố Hy đừng sợ, có mẹ ở đây rồi Giây tiếp theo cô đã rơi vào một vòng tay mạnh mẽ, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn đầy quen thuộc, âm thanh đó vô cùng dễ nghe khiến cô an lòng.
“Cố Hy không có ở đây, trời đang có sấm chớp nên em ngoan ngoãn năm đây đi”
Lúc này Hứa Trúc Linh mới có chút tỉnh táo, bây giờ cô không còn ở Đà Nẵng mà là đang ở London, lần đi này bọn họ cũng không đưa con trai theo.
Rõ ràng anh đang coi cô như một đứa trẻ, cô muốn vùng vẫy một chút nhưng vòng tay của người đàn ông kia càng siết chặt không cho cô khoảng trống để giãy dụa.
Cô dần dần từ bỏ ý định muốn thoát khỏi vòng tay của anh, sau đó dứt khoát lựa chọn một tư thế thoải mái rồi tiếp tục say giấc trong ngực anh.
Lại nói… suốt cả đường đi anh đều nuông chiều mình như một đứa trẻ không phải sao?
Mặc dù bây giờ cô đã lên chức mẹ nhưng thái độ của anh chẳng khác trước là mấy. Trước khi cô chìm vào giấc ngủ thì chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên nên liếc nhìn màn hình một chút, là một dãy số xa la.
Cô do dự một lát mới bắt máy, có một giọng nói rụt rè truyền đến từ đầu bên, xác định có người bắt máy đối phương mới dè dặt nói: “Có phải… có phải mẹ Trúc Linh không?”
Hóa ra là điện thoại của Minh Diệp, cô ngồi thẳng dậy nói: “Minh Diệp, con làm sao thế?”
“Mẹ ơi, mẹ đang ở London ạ? Trời mưa sấm chớp lớn quá nên trong nhà bị mất điện rồi, con… con sợ lắm…” Giọng nói đầy run rẩy cố gắng không bật khóc của cô bé truyền đến từ đầu bên kia.
Ngay lập tức, tim của Hứa Trúc Linh cũng theo từng lời của cô bé mà quặn thắt: “Không có ai ở nhà sao? Bố con đâu rồi, các cô chú giúp việc đâu?”
“Bố không có ở nhà, cô bảo mẫu bận việc nên về sớm rồi sáng mai mới đến lận. Nhưng… nhưng vừa có sấm chớp vừa bị mất điện nên Minh Diệp rất sợ, mẹ có thể đến ở với con không?”
“Con biết địa chỉ nhà mình không, mẹ sẽ qua ngay”
Cô luống cuống rời giường vội vã thay quần áo, Minh Diệp ở đầu bên kia cũng nhanh chóng đọc địa chỉ sau đó lại rụt rè hỏi một câu: “Mẹ ơi, mẹ đừng dẫn theo chú Trung đến đây được không? Con biết quan hệ giữa chú ấy và bố không được tốt cho lắm, con rất sợ nhìn thấy chú ấy”
Hứa Trúc Linh nghe giọng nói non nớt của cô bé thì trái tim như muốn tan chảy, cho dù cô bé có bất cứ yêu cầu gì thì cô chắc chắn sẽ đáp ứng ngay. Lúc cô cúp máy thì cũng là lúc Cố Thành Trung cũng suy sụp tinh thần đứng dậy, anh đã nghe hết toàn bộ nội dung cuộc gọi kia nên không cần Hứa Trúc Linh giải thích, anh nói: “Anh bảo tài xế đưa em qua đó, cũng sẽ âm thầm phái người bảo vệ em. Nếu có cần gì thì cứ gọi điện thoại cho anh, anh sẽ không tắt máy”
Cô khẽ thở dài: “Minh Diệp vẫn còn nhỏ, cho nên em…
“Em không cần tự trách bản thân.” Anh nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, giơ bàn tay to lớn của mình vuốt ve mái tóc sau đó dùng động tác cực kỳ nuông chiều xoa đầu cô. “Em muốn đi đâu là quyền tự do của em, chỉ cần ở trọng phạm vi anh có thể bảo vệ an toàn cho em thì anh sẽ cố gắng tôn trọng mọi quyết định của em. Từ trước.
đến nay em chưa bao giờ là con rối của anh, cũng không phải vật phụ thuộc vào anh, em là chính em là Hứa Trúc Linh duy nhất ở trên đời này.
Quả thật anh rất để ý đến chuyện của em, lòng dạ cũng rất nhỏ nhen hay so đo nhưng không phải người không biết phân nặng nhẹ. Tối nay nếu người gọi đến là Cố Cố thì nhất định anh cũng sẽ bỏ mặc tất cả mà chạy qua đó.”
Hứa Trúc Linh nghe thế thì cảm thấy rất ấm áp, điều quan trọng nhất giữa vợ chồng với nhau là sự tin tưởng, chỉ riêng chuyện này là bọn họ chưa từng đánh mất.
Cô nghiêng người hôn lên mặt anh một cái sau đó nói: “Vậy có gì thì liên lạc qua điện thoại, em đi trước nhé.”