Nhưng một câu tiếp theo làm cho anh ta cau mày, sắc mặt trong nháy mặt liền thay đổi.
Anh ta không chút do dự hất tay cô ấy ra, khuôn mặt anh ta phủ kín sương lạnh.
“Người cô ấy yêu hoàn toàn không phải là Dương Việt, Dương Việt quả nhiên là một người đàn ông nho nhã, nhưng lòng tốt của cô ấy cũng vô ích thôi. Trên đời làm sao có người phụ nữ ngốc nghếch như cô ấy chứ? Người ta mới chỉ đối tốt với cô ấy một chút cô ấy liền khăng khăng một mực với anh ta?
Sao cô ấy lại dễ lừa như thế chứ?
Anh ta không phải bác sĩ nên ở lại đây cũng không làm được gì, ngược lại còn dễ dàng bị bại lộ hành tung của mình.
Anh ta vốn nên quay đầu bước đi nhưng hai chân vẫn đứng yên bất động.
Cuối cùng anh ta không biết phải làm gì, thở dài một hơi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không nên coi cô ấy là một người phụ nữ, chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.
Cũng không trách được anh ta lại thấy áy náy với cô ấy, anh ta không mềm lòng với cô ấy mà nếu như cô ấy chết thì trên người anh ta lại phải gánh quá nhiều tội lỗi.”
“Chỉ như vậy thôi, không hơn.”
Anh ta giống như đang an ủi chính mình, không ngừng tẩy não.
Anh ta tiến lên đắp lại cái chăn giúp cô ấy.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt trên trán cô ấy, cái trán nóng rực dọa người làm cho anh ta phải hung hăng nhíu mày.
Giờ phút này cả người Châu Vũ nóng rực giống như cả người bị đặt trong lò lửa vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể tan ra.
Cô ấy khó chịu muốn chết, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò trên người cô ấy, nhất là phần đầu như đang muốn nứt toác ra.
Ngay tại thời điểm cô ấy đang đau đớn muốn chết không nghĩ tới trên trán lại truyền tới cảm giác lạnh lẽo, băng giá.
Giống như có một khe nước suối trong lành, mát mẻ rót vào trong cơ thể cô ấy, cả người cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều, độ nóng cũng giảm xuống không ít.
Cô ấy vội vàng bắt lấy, mười ngón tay cố găng siết chặt.
Hắc Ảnh nhìn thấy động tác của cô ấy giống như một người bị đắm chìm ngoài biển khơi bắt được cây gỗ cứu mạng mình. Dùng sức như vậy, luyến tiếc không muốn buông tay.
Anh ta bất đắc dĩ nhíu mày, lúc này cũng không có thô bạo bỏ ra mà đưa tay vuốt ve đầu của cô ấy, trấn an cảm xúc của cô ấy.
“Sinh bệnh mà thôi không cần sợ hãi, chắc chắn cô sẽ không có việc đâu.”
“Ngoan, đừng giấy dụa nữa, hiện tại cô đang truyền nước.”
Trong lời nói của anh ta như có ma lực, Châu Vũ thật sự yên lặng không giấy dụa nữa.
Cô ấy không giấy dụa nữa, mồ hôi trên trán cũng giảm đi rất nhiều.
Cô ấy vẫn mơ hồ không tỉnh lại nhưng ý thức cũng dần dần trở về.
Cô ấy chỉ nhớ tối hôm qua lúc cô ấy ghé vào bên giường ngủ thì bụng lại truyền đến đau đớn, cô ấy ngã trên mặt đắt, lăn lộn đau đớn.
Cô ấy đối diện với cửa sổ nhìn thấy trên đó xuất hiện một điểm đỏ.