Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1147


Làm cho họ hiểu được, cái gì gọi là tự làm tự chịu.


Lance, cha, mẹ, Lucia,…


Lúc này chỉ vừa mới bắt đầu thôi.


“Làm người xấu không mệt sao?”


Cô đau lòng hỏi, đỏ hoe mắt nhìn cậu.


Lúc này cậu vô cùng yếu ớt, lại vẫn cố gắng giương khóe miệng, lộ ra một nụ cười thật tươi tắn.


“So với làm người tốt thì thoải mái hơn nhiều, cô tin không?”


“Tại… Tại sao?”


Hứa Trúc Linh khó hiểu hỏi.


Người đều có lương tri, nhưng cậu ấy lại lựa chọn chôn vùi tất cả sự lương thiện của mình, thành thạo trở thành một người cực kỳ xấu xa.


Thật ra cô hoàn toàn có thể cảm nhận được khổ sở trong thâm tâm cậu, nhưng tại sao cậu vẫn còn cảm thấy làm người xấu sẽ tốt chứ?


“Cô xem tôi làm người tốt, sau đó rơi vào kết cục thế nào? Tôi không nỡ gây tổn thương cho bất cứ kẻ nào, cuối cùng lại tự đẩy mình vào địa ngục sâu thẳm. Từ nay về sau tôi chỉ yêu thương chính mình, tôi nghĩ tôi phải sống thoải mái một chút. Nếu làm người tốt, tôi sẽ phải hy sinh rất nhiều, nhưng làm người xấu, tôi chỉ không bỏ được duy nhất mình cô. Cho nên tôi chỉ muốn làm người xấu, cho dù có đi ngược lối với cô, càng chạy càng xa thì thế nào chứ?”


“Nếu làm người tốt, tôi còn không thể bảo vệ chính mình, cũng không bảo vệ được cô. Nhưng hôm nay, tôi có thể hy sinh tất cả mà bảo vệ cô chu toàn.”


Cậu cong môi cười, trên mặt mang theo đầy vẻ thỏa mãn.


Ánh mắt màu lam sâu thẳm lóe lên tia sáng khác thường.


Dừng ở trên người cô lại trở nên cực kỳ rực rỡ.


Cô kinh ngạc nghe câu nói này, sâu trong đầu nổ từng hồi sấm vang dội.


Cậu ấy… Cậu ấy trở thành người xấu chỉ vì muốn bảo vệ cô?


Điều cô sợ nhất chính là mắc nợ ân tình của người khác, nhưng hiện tại khoản nợ này càng ngày càng lớn, dường như vĩnh viễn cũng không thể bù đắp được.


“Cô không cần phải cảm thấy áp lực tâm lý, ít nhất cô là lý do khiến tôi giữ lại chút lương thiện cuối cùng, làm cho tôi không đánh mất tính người”


Cô nghe những lời nói như thế, cười chua xót: “Nói như vậy tôi hẳn là nên vui vẻ phải không?”


“Phải” Cậu nói như chém đỉnh chặt sắt.


“Cậu không trách tôi sao? Nếu cậu không quen biết tôi, cậu của hôm nay có lẽ sẽ sống dễ chịu hơn nhiều”


“Tôi không biết một khả năng khác sẽ như thế nào, tôi chỉ biết kết cục của hiện tại, chúng ta đã thật sự gặp nhau. Chẳng qua tôi gặp cô không đúng thời điểm, nếu mà có thể gặp lúc cô chưa thích Cố Thành Trung, tôi thề, tôi nhất định sẽ dùng mọi cách để có được cô”


Cậu nói chắc như đỉnh đóng cột.


Nếu thời gian có thể quay lại, cậu nhất định sẽ tìm được Hứa Trúc Linh sớm hơn Cố Thành Trung một bước.


Cậu chấp nhận ở thời điểm đó trở thành người xấu, dùng mọi thủ đoạn tâm cơ để bắt lấy cô, trói chặt ở bên người, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép tranh giành.


“Thật xin lỗi”


Cô mím môi, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không biết nên nói gì.


Cuối cùng chỉ có thể buông ra ba chữ yếu ớt mà bất lực này.


Cô có đức hạnh gì để gặp được Diên, để được cậu ấy đối xử với mình tốt đến như thế chứ?


Diên nghe được ba chữ đó, khóe miệng tăng thêm mấy phần chua SóT.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK