“Đương nhiên Cô nói với vẻ mặt vô cùng tự hào.
“Hôn nhân chính là đeo gông vào cổ nhưng cái gông xiềng đó khiến người khác thấy an tâm hơn. Nếu đã có giấy chứng nhận kết hôn thì bất luận là về vấn đề đạo đức hay pháp luật thì em và anh đều sẽ kề vai sát cánh cùng nhau chiến đấu. Anh cũng sẽ không có lý do gì để đuổi em đi nữa”
Cô nắm chặt tay anh, nói rõ từng chữ từng chữ một.
Cố Thành Trung nghe vậy thì nở một nụ cười hạnh phúc.
Anh kết hôn là muốn tìm sự bình yên trong tâm hồn mà cô cũng có ước nguyện như vậy, cả hai đều muốn vì nhau mà cùng gánh vác trách nhiệm chứ không phải vì lợi ích riêng của bản thân.
“Đợi hai tháng nữa em kết thúc chương trình học thì chúng †a sẽ quay về làm lễ kết hôn nha”
“Dạ dạ” Cô gật đầu lia lịa Ngày hôm sau Hứa Trúc Linh lại tiếp tục đến nhà hàng.
Gordan theo nghề nấu ăn đã rất lâu nên tay nghề rất giỏi, sau khi đề ra các tí chuẩn cần phải đạt được của một món ăn của người phương Tây thì ông ta bắt đầu xem các thực tập sinh thực hiện như thế nào.
Bọn họ nhanh chóng hăng hái bắt tay vào làm việc để thể hiện tài nghệ nấu ăn của bản thân.
Còn Hứa Trúc Linh đang nấu món súp với Phó Bình Sinh. Món súp này rất thơm vị bơ, tuy có vị ngọt nhưng không béo ngấy mà rất vừa miệng ăn.
Hứa Trúc Linh đoán chừng có khi cô ăn cả mười chén cũng còn chưa thấy ngán nữa là Gordan thong thả vừa đi đến phía họ vừa nói: “Cho thêm mấy giọt chanh đi, ông sẽ thấy còn ngon hơn gấp bội”
Phó Bình Sinh vừa nghe vậy thì hai mắt sáng lên, có vẻ như sau khi được Gordan nhắc nhở thì Phó Bình Sinh đã hiểu ra được mấu chốt của vấn đề.
Ông ấy nhanh chóng bỏ thêm mấy giọt chanh và nếm thử, quả nhiên hương vị ngon hơn nhiều.
“Cho nên mới nói, cô theo tôi học nghề thì sẽ học được nhiều điều thú vị hơn. Cô học với tôi hai tháng bằng học với ông ta cả một năm đó”
“Nhưng Phó Bình Sinh đang là thầy của tôi mà. Ở chỗ chúng tôi có câu nói là một ngày là thầy thì suốt đời vẫn là thây”
“Cô thật là đồ ngu ngốc”
“Được rồi được rồi, ông đi kiểm tra thực tập sinh của ông đi. Tôi còn phải nấu ăn nữa”
“Cô…”
Gordan định nói thêm gì nữa nhưng đã bị Hứa Trúc Linh đẩy ra chỗ khác.
Phó Bình Sinh thấy vậy thì phì cười nói: “Cháu chọc giận ông ta làm gì chứ?”
“Đúng thật là cháu rất ngốc nhưng cháu cũng muốn học hỏi càng nhiều càng tốt. Phụ bếp có cái hay của phụ bếp, bếp trưởng có cái hay của bếp trưởng. Thật ra thì cháu cũng có lòng tham muốn học hết tài nghệ của cả hai người nhưng với tính cách đó của ông ta thì cháu chắc chẳn rằng nếu cháu theo học với ông ta thì ông ta sẽ không cho cháu học với chú nữa. Cho nên cháu phải dùng chiêu khích tướng để đối phó với ông ta mới được”
“Gordan chính là một người ranh mãnh, chút tiểu xảo đó của cháu chỉ có thể hù được ông ta trong chốc lát th: ợi sau khi ông ta tỉnh táo lại sẽ suy nghĩ cẩn thận hơn và sẽ nhận ra thôi.”
“Nhưng có một số người biết rõ người ta gài bấy mình nhưng vẫn cố tình chui vào đó, bếp trưởng chính là người như vậy. Huống hồ.
bây giờ kêu cháu đi qua chỗ ông ta để học việc mà không học với chú nữa thì cháu không làm được. Làm người phải có lương tâm chứ”
“Ha ha, vậy nguyên nhân chính là do cháu có lòng dạ lương thiện, không phải là người xấu xa nên Gordan mới phá lệ mà đến tìm cháu. Mặc dù ông ta biết rõ cháu đang giỡn mặt với ông †a nhưng vẫn cố tình qua đây. Có điều vị giác của cháu cũng rất nhạy, đó chính là điều hiếm có khó tìm của một đầu bếp thực thụ”
“Phải không đó, cháu cũng chỉ muốn người khác có thể hiểu được và biết thưởng thức những món ăn mà cháu nấu là được rồi.
Cháu không cần trở thành một đầu bếp nổi tiếng mà cháu chỉ cần những người thưởng thức món ăn mà cháu nấu thấy ngon miệng và vui vẻ là được rồi. Làm người thì đừng nên quá cầu toàn, nếu không sẽ mệt mỏi lắm”
“Nhưng bây giờ cháu không thể không cầu toàn được vì cháu đã trở thành mục tiêu công.
kích của mọi người rồi. Tôi dám chắc là những người thực tập sinh đến từ các quốc gia khác nhau đó vượt qua bao nhiêu kì sát hạch mới được vào nhà hàng này thực tập sẽ không bỏ qua cho cháu đâu”
“Còn lâu cháu mới sợ họ.”
“Còn nhỏ mà sao không biết sợ là nhỉ gì?”
Phó Bình Sinh hơi ngạc nhiên.
Lập tức Hứa Trúc Linh lấy ra một con cua †o tươi ngon để trước mặt ông ấy.
Con cua vừa bị lấy ra khỏi bể nước thì lập tức bò tứ tung.
“Thấy rồi chứ, cháu sẽ bò ngang”
“Ha ha, cô nhóc này thật là thú vị. Ai mà chấp nhận lý lẽ ngang như cua của cháu chứ”
“Bạn trai của cháu chứ ai, anh ấy còn ngang hơn cháu nhiều”
“Vậy thì tiền đồ của cháu sẽ rộng mở lắm đây”
Phó Bình Sinh không khỏi ngậm ngùi vì thế hệ sau luôn giỏi hơn thế hệ trước, không thể không thừa nhận điều này.
Trong buổi chiều hôm đó có ba mươi vị khách đến ăn ở nhà hàng nhưng đã có tới mười tám người đến gây sự trước cửa nhà hàng bởi vì sau khi họ ăn cơm ở đây xong thì bị nôn ói tiêu chảy dữ dội.
Họ đi bệnh viện kiểm tra thì phát hiện trong dạ dày có lưu lại mẫu thức ăn có thành phần giống như thuốc xổ.
Gordan ráng kiềm nén không làm ầm ï lên nhưng cả nhà hàng đều loạn lên như ong vỡ tổ. Bởi vì họ lục được trong ngăn tủ lạnh của Hứa Trúc Linh có một bịch thuốc xổ.
Trong tổng số hai mươi người thực tập sinh chỉ có một mình cô là có gương mặt đặc trưng của người phương đông. Hơn nữa cô còn đi bãng cửa sau chứ không phải qua các khâu tuyển chọn gắt gao của nhà hàng nữa chứ.
Bọn họ cầm lấy chứng cứ, đi qua đi lại trước mặt Hứa Trúc Linh như thể lên án cô thật là ác độc, còn nói cô không có lương tâm.
Thực chất cô chỉ là gián điệp đến đây để phá hoại danh dự của Gordan.
Bọn họ liên thủ với nhau để chỉ trích Hứa Trúc Linh, thay Gordon chủ trì công đạo.
Hứa Trúc Linh cũng biết được tình hình rất nghiêm trọng, cho dù là thủ đoạn hại người của họ rất vụng về nhưng rõ ràng là đã có vật chứng trong tay rành rành như thế cộng thêm với tâm lý bài ngoại nên cô khó lòng mà thoát khỏi chuyện này.
Nấu ăn quan trọng nhất là phải vui vẻ, còn nếu như đã lục đục nghỉ kị lẫn nhau thì cô cũng không muốn ở lại chỗ này chút nào.
Hứa Trúc Linh chủ động muốn rời khỏi đây nhưng bọn họ cũng không buông tha cho cô một cách dễ dàng như thế. Họ bắt cô phải thề độc rằng cô vĩnh viễn không được gia nhập vào giới đầu bếp nữa.
“Tại sao tôi phải thề độc với mấy người chứ? Sau này tôi có tham gia vào ngành nghề này hay không thì có liên quan gì đến mấy người chứ?”
“Nếu cô không chịu thề độc thì chúng tôi đành phải đưa vụ việc này ra pháp luật thôi”
“Cứ việc đi tố cáo đi, tôi cũng có thể điều tra mà. Tôi có thể điều tra thông qua các bản ghí chép và camera giám sát của tất cả các bệnh viện và các hiệu thuốc xem ai đã mua gói thuốc xố này. Sở dĩ tôi không muốn đôi co với các người là vì tôi cũng chẳng muốn ở lại nơi này nữa. Chẳng qua mấy người cũng chỉ muốn đuổi tôi đi khỏi đây mà thôi, bây giờ tôi đã đồng ý đi rồi mà mấy người lại định được đẳng chân lân đẳng đầu hả?”
Hứa Trúc Linh vừa dứt lời thì mọi người nhìn nhau ngạc nhiên, họ không ngờ được cô lại có bản lĩnh lớn đến vậy.
Nếu sự thật giống như cô nói thì có thể dễ dàng tìm được thủ phạm đã bày ra trò này rồi.
Nhưng rõ ràng Hứa Trúc Linh đã có cách đối phó, vậy tại sao cô vẫn đồng ý sẽ rời khỏi đây chứ?
Mọi người nghĩ mãi mà vẫn không ra lời giải Sau khi Hứa Trúc Linh thu dọn đồ đạc thì chỉ một lát sau Phó Bình Sinh cũng đến “Nếu cháu đã có cách để chứng minh bản thân trong sạch thì tại sao lại còn rời khỏi đây làm gì?”
“Cháu không thích nấu ăn trong bầu không khí như vậy. Nếu tâm trạng không thoải mái thì sẽ nấu ăn không được ngon nữa”
“Cháu nói cũng đúng. Tôi cũng thấy nghệ thuật nấu ăn vốn dĩ là chuyện khiến người ta thấy vui vẻ trong lòng mới phải nhưng bây giờ lại ồn ào mất trật tự như vậy thì tôi cũng không thoải mái chút nào. Gordan là người thích nổi tiếng nhưng sau ánh hào quang đó cũng mang đến không ít phiền phức. Dù sao bây giờ tôi cũng nghĩ thông rồi, chỉ bằng tôi với cháu cùng nhau rời khỏi đây rồi đợi cháu hoàn thành khóa học thì lúc đó cháu có thể thành nghề rồi”
“Chú cũng muốn đi khỏi đây sao? Phó Bình Sinh, ở đây cũng có một nửa công sức và tiền bạc của chú đó.”
“Chỉ cần Gordan còn ở đây ngày nào thì mọi người sẽ không ai chú ý đến tôi đâu, cho nên tôi ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Huống hồ tôi đã sớm gửi đơn từ chức cho.
Gordan rồi, có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào.
Chỗ ở của cháu có nhà bếp không? Đây đều là những nguyên liệu nấu ăn và một số vật dụng liên quan mà tôi chuẩn bị cho cháu, giá cả mắc lắm đó”
Phó Bình Sinh vừa nói vừa cười.
Hứa Trúc Linh gật đầu lia lịa, được về nhà là điều tuyệt vời nhất rồi
Cô và Phó Bình Sinh thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì Gordan đến tiễn họ.
“Hai người có trách tôi đã không giải oan cho hai người không đó?”
“Thật ra trong cuộc sống luôn tồn tại những tình huống như vậy mà. Tôi rời khỏi đây thì phòng bếp của nhà hàng sẽ bình yên trở lại là thôi. Ông là bếp trưởng nên chắc chắn ông cũng biết nếu ông thiên vị tôi thì sẽ khiến cho các thực tập sinh làm loạn nên cuối cùng ông đã lựa chọn im lặng phải không?”
“Cô nhóc này nhìn ngốc nghếch vậy mà không ngờ cô lại thông minh đó.”
Gordan khen ngợi Hứa Trúc Linh và gật đầu nhìn cô với vẻ hài lòng.
Hứa Trúc Linh thì lại tỏ vẻ không đồng ý mà chu cái miệng ra nói: “Đó là tôi giả bộ ngu ngơ thôi”
Gordan cười rồi tiễn họ lên xe, trước lúc đi còn vỗ vỗ vai của Phó Bình Sinh và nói với ông ấy: “Nhờ ông dạy dỗ trước cho học trò tương lai của tôi vài chiêu nha, có điều ông cũng đừng giấu nghề quá”
“Cái gì mà học trò tương lai của ông chứ?
Bây giờ cô ấy đang là học trò của tôi mà. Mặc dù tay nghề của tôi kém hơn ông nhưng học trò của tôi lại giỏi hơn”
“Ông.”
“Tôi phải theo học trò yêu quý của tôi về nhà đây, cũng không có gì là uổng phí cả.
Chậc chậc, chức danh vợ của tổng giám đốc tập đoàn Cố Linh nghe cũng thật kêu đó nha.
Nó không thể so được với chút danh tiếng nhỏ nhoi của một đầu bếp như ông đâu” Phó Bình Sinh vừa nói vừa cười ha ha rồi quay người rời đi chỉ để lại Gordan đứng ngây như phỗng.